Bình Cửu ngồi trước bàn cơm, nhìn một bàn đầy thức ăn, yên tĩnh không nói, ông lão áo bào tro ngồi đối diện Bình Cửu, cũng không khách khí với Bình Cửu, tư thế như đói bụng, ba ngày chưa ăn cơm vậy.
Bình Cửu nhìn chằm chằm bàn ăn bị lão quét phân nửa như gió cuốn mây tan, mới mở miệng: “Tiết lão quái, lâu như vậy… Sao ông vẫn nghèo như vậy…”
Ông lão kia nuốt cơm trong miệng xuống, không đồng ý mà dùng đũa gõ gõ bầu rượu, trên răng còn dính lá rau xanh lục: “Tiểu tử ngươi, giàu rồi cũng không biết tới tìm ta. Rõ ràng giao tình năm đó còn ngủ chung trên phố, ngươi quên rồi à!”
Bình Cửu bị nghẹn một hồi, nói: “Ta ngủ ngoài đường hồi nào… Ít nhất ta cũng ngủ trên chạc à. Còn nữa, lão gia ngài thần long thấy đầu không thấy đuôi, ta biết đi đâu tìm ông.”
Ông lão nghe vậy cũng không để ý, cúi xuống ăn hai ngụm cơm, hớp một hớp rượu lớn, mặt đầy nếp nhăn đều giãn ra, hỏi Bình Cửu: “Sao rồi, chúng ta cũng mấy năm rồi không gặp, bây giờ ở đâu?”
“Ừ… Cũng không có gì, theo Thụy Vương thôi.”
Ông lão nghe vậy phun một ngụm rượu vào mặt Bình Cửu, không nói hai lời đứng phắt dậy, cầm đũa chỉ vào Bình Cửu run run: “Ngươi ngươi ngươi –! Ngươi còn dám tìm Thụy Vương, hả? Ngươi coi lời ta nói thúi lắm đúng không! Hả? Có phải ngươi muốn chọc giận chết ta, hả?”
Tiết Sự An, người giang hồ gọi “Tiết lão quái “, ở mấy chục năm trước cũng là nhân vật huyền thoại chốn giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-cuu/1811209/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.