Bình Cửu ngủ ở phòng mình, nằm trên giường mình, làm một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ hắn đã biến thành đứa bé, ở trong căn phòng này mắc phải bệnh lạ, cả người đau đớn như dao cắt, bị đặt cố định ở cái nắp cao trong thùng gỗ to. Trong thùng gỗ dính đầy mồ hôi và máu. Hắn chỉ có thể lộ đầu ra, dày vò thống khổ nhìn bên ngoài.
Sau đó một người đàn ông đến gần, bóng đen che kín mặt mũi ông ta, không thấy rõ mặt. Bình Cửu ngửa mặt lên lại cảm thấy ông ta rất cao. Người đàn ông kia xốc nắp thùng gỗ lên, cầm cánh tay Bình Cửu cắt một đường, không quan tâm gì đến mùi hôi thối thuốc đông y bằng thảo dược và độc trùng dày đặc, cẩn thận nếm dòng máu tươi chảy xuôi. Bình Cửu đau đến không còn chút sức lực nào, không phản kháng được, chỉ có thể mở to mắt, cố gắng hết sức muốn nhìn rõ mặt người trước mặt.
Sau đó bóng đêm tản đi, mặt của người kia lộ ra.
Trán cao rộng, khuôn mặt đoan chính tang thương, nhìn Bình Cửu, ánh mắt không giấu được bi thương, dịu dàng xoa đầu hắn, bàn tay to lớn ấm áp còn mang nhiệt độ, hóa ra là sư phụ à.
Bình Cửu muốn hỏi sư phụ, hắn bệnh có nặng không, hắn sẽ chết sao? Tiếc là cổ họng không phát ra được tiếng.
Nhưng mặt sư phụ càng ngày càng sầu đau, cuối cùng nở nụ cười với hắn, rồi mắt chảy hai hàng máu sền sệt xuống.
Trong phút chốc, mây gió biến ảo, gian nhà đã biến thành một trận bão tuyết vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-cuu/154383/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.