Bình Cửu đánh xe ngựa đi thẳng về hướng tây nam, chạy suốt hai ngày hai đêm, con ngựa kia đã mệt rã từ lâu.
Hai ngày nay, Thần Dục đã phần đều hôn mê, vừa tỉnh đã ho ra máu liên tục. Bình Cửu chẩn mạch cho Thần Dục, mày càng thêm nhăn chặt.
Độc tính đã gần ổn định, bị người gian lận, tình huống càng tệ hơn trước. Bây giờ muốn trừ tận gốc độc tố e không dễ như vậy, trừ phi…
Bình Cửu nhìn hai mắt nhắm nghiền của Thần Dục, gương mặt trắng bệch, lòng có phần không bình tĩnh. Thụy Vương sẽ đứng đầu thiên hạ trong tương lại, nếu chỉ vì khó khăn nhỏ này mà tất cả mất hết, chẳng phải đáng tiếc lắm sao.
Ánh trăng bàng bạc, bóng cây lay động rì rào theo gió, xung quanh yên tĩnh làm cho bất kỳ âm thanh nào phát ra như vang vọng lại.
Bình Cửu trầm tư một lát, bỗng rút kiếm ra, rồi cắt nhẹ một đường lên cổ tay mình.
Máu tươi cứ thế tuôn trào ra, từng giọt máu rơi xuống nền vải xanh của quần áo, hòa vào mùi máu đó là một mùi hương nhẹ kỳ lạ.
Bình Cửu nâng Thần Dục dậy, đưa cổ tay đang chảy máu của mình lên miệng ngài. Thần Dục nuốt vào hai ngụm máu nhỏ, có vẻ cảm thấy lạ nên mở ngay mắt ra.
Đôi mắt kia đen sẫm lạ thường, xen lẫn tâm tình khó nhận ra, càng không giống một người đang đối mặt với tình huống tính mạng ngàn cân treo sợi tóc người. Môi ngài dính máu, khiến cả người ngài toát ra loại phong độ tuyệt thế lạ thường, ngài từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-cuu/154382/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.