Gió đêm ùa ùa lướt nhẹ lên mặt, mang theo chút hơi lạnh.
Bình Cửu theo sau lưng Thụy Vương mấy bước, trên đường đi không nói gì. Thụy Vương dường như cũng không nhớ rõ phía sau còn một người lặng lẽ đi theo, vẫn cứ cất bước phóng khoáng không nhanh không chậm.
Đi đến trước phòng ngủ, Thụy Vương cho hạ nhân hầu hạ lui ra, còn mình thì đứng yên ở cửa chốc lát, giơ tay từ từ chạm vào khung cửa chính, nhưng cũng không đẩy cửa đi vào.
Bình Cửu chờ ở phía sau, nhìn bóng lưng Thụy Vương lâu quá chưa động, tâm trạng có hơi lạ.
Đã thấy Thụy Vương bỗng lay động thân thể một cái, một tay đỡ lấy thanh cửa, hình như có hơi không chịu nổi.
Thấy xung quanh vắng lặng, Bình Cửu theo bản năng tiến lên một bước, nâng đỡ cánh tay Thụy Vương, lúc cảm thấy mình liều lĩnh thì đã chậm, trong tay nặng trịch, sức nặng của người kia dường như nhích lại gần một nửa.
Mùi rượu nồng nặc mà dịu dàng lan toản lãng đãng trong không khí. Gương mặt Thụy Vương giống như lần đầu gặp lại, vừa xoay qua một cái, mặt dán lên mặt, kéo gần khoảng cách giữa hai người, nét mặt như được miêu tả tinh tế, chỉ đưa tay thì có thể chạm tới lại như xa tận chân trời.
Bình Cửu nói: “Vượt qua. ”
Đang muốn buông tay ra thì trong tay lại nặng thêm mấy phần, chỉ thấy Thụy Vương xoa huyệt thái dương, hình như có phần uể oải nói: “Đỡ bản vương vào đi. ”
Bình Cửu nâng tay đỡ, nghiêng đầu nhìn kỹ Thụy Vương trong chốc lát, khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-cuu/154377/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.