Chương trước
Chương sau
Gió đêm ùa ùa lướt nhẹ lên mặt, mang theo chút hơi lạnh.
Bình Cửu theo sau lưng Thụy Vương mấy bước, trên đường đi không nói gì. Thụy Vương dường như cũng không nhớ rõ phía sau còn một người lặng lẽ đi theo, vẫn cứ cất bước phóng khoáng không nhanh không chậm.
Đi đến trước phòng ngủ, Thụy Vương cho hạ nhân hầu hạ lui ra, còn mình thì đứng yên ở cửa chốc lát, giơ tay từ từ chạm vào khung cửa chính, nhưng cũng không đẩy cửa đi vào.
Bình Cửu chờ ở phía sau, nhìn bóng lưng Thụy Vương lâu quá chưa động, tâm trạng có hơi lạ.
Đã thấy Thụy Vương bỗng lay động thân thể một cái, một tay đỡ lấy thanh cửa, hình như có hơi không chịu nổi.
Thấy xung quanh vắng lặng, Bình Cửu theo bản năng tiến lên một bước, nâng đỡ cánh tay Thụy Vương, lúc cảm thấy mình liều lĩnh thì đã chậm, trong tay nặng trịch, sức nặng của người kia dường như nhích lại gần một nửa.
Mùi rượu nồng nặc mà dịu dàng lan toản lãng đãng trong không khí. Gương mặt Thụy Vương giống như lần đầu gặp lại, vừa xoay qua một cái, mặt dán lên mặt, kéo gần khoảng cách giữa hai người, nét mặt như được miêu tả tinh tế, chỉ đưa tay thì có thể chạm tới lại như xa tận chân trời.
Bình Cửu nói: “Vượt qua. ”
Đang muốn buông tay ra thì trong tay lại nặng thêm mấy phần, chỉ thấy Thụy Vương xoa huyệt thái dương, hình như có phần uể oải nói: “Đỡ bản vương vào đi. ”
Bình Cửu nâng tay đỡ, nghiêng đầu nhìn kỹ Thụy Vương trong chốc lát, khẽ thở dài một tiếng rồi đẩy cửa ra.
Mới vừa rồi còn nhìn ngài đi vững chãi, quả nhiên không phát hiện, thiên hạ này cũng không biết có mấy người biết, nhược điểm của Thụy Vương điện hạ lại là chống không lại sức rượu…
Bình Cửu nâng Thụy Vương vào phòng, đỡ ngài ngồi xuống, rồi đi tới bàn thăm dò độ ấm của ấm trà, miệng ấm còn đầy hơi nóng, chắc là hạ nhân trước khi lui ra đã thêm nước nóng vào.
“Vương gia muốn uống nước không? ”
Thụy Vương lười biếng nghiêng người, dựa vào đệm, một tay chống trán, đôi mắt khép hờ như bóng nước lay động ở mặt sông, nhìn Bình Cửu một lát rồi hỏi hắn:
“Ngươi còn ở lại làm gì?”
Tay đang rót nước của Bình Cửu ngừng lại, nói: “Nếu vương gia cảm thấy thuộc hạ vướng bận, vậy thuộc hạ xin lui.”
“Chậm đã.” Thụy Vương vương tay, ngăn lại bước chân Bình Cửu: “Cũng có một số việc muốn nói với ngươi, ngồi đi. ”
Thụy Vương lấy tay vỗ mặt đệm bên cạnh, Bình Cửu có phần kinh ngạc, mặt không đổi đi tới cạnh ngài ngồi xuống.
Sau khi Thụy Vương say rượu, ánh mắt ngài lại sáng sủa hơn bình thường chút: “Ngươi cảm thấy, giang sơn sau này sẽ ra sao? ”
Ngài nhìn Bình Cửu một chút, giọng điệu khó đoán: “Sẽ là của bản vương sao?”
Bình Cửu rót một chén nước, không biết Thụy Vương bỗng dưng nói vậy có ý gì, chỉ đưa chén đưa cho ngài, mặt không hề thay đổi: “Chắc chắn. ”
Thụy Vương cũng không nhận lấy chén nước, nhìn chiếc nhẫn ngọc trên tay mình, vẻ mặt không rõ nói: “Còn ngươi? Ngươi sẽ chờ đến lúc đó sao? ”
Bình Cửu ngẩn ra, nhìn ngài: “Tại hạ không hiểu ý của vương gia.”
“Ngươi không hiểu? ” Thụy Vương nhìn kỹ Bình Cửu: “Ta lại rất muốn biết, nếu ta đưa thứ ngươi muốn cho ngươi sớm, ngươi sẽ ở bên cạnh ta đến khi nào? ”
Bình Cửu nắm chặt bàn tay, không dò rõ ý của Thụy Vương, chỉ có thể đáp: “Nếu vương gia cần, cho đến chết, Bình Cửu cũng sẽ không rời đi, sao đột nhiên vương gia lại hỏi vậy? ”
“Cũng không có gì, chỉ là bản vương không tin lời ngươi thôi.” Vẻ mặt Thụy Vương lạnh nhạt, nói: “Nói thì ai chẳng nói được, làm thì lại là một chuyện khác. Bình Cửu, ngươi có biết, tại sao bản vương muốn giữ ngươi lại không? ”
Câu hỏi như hững hờ, nhưng Bình Cửu lại ngẩn ra, hơi cụp mắt: “Được lọt vào mắt xanh của Vương gia, vốn không dám hy vọng xa vời.”
“Lọt mắt xanh? Không dám hy vọng xa vời?” Thụy Vương cười, chống gò má nhìn sang, dường như phát hiện ra chuyện gì đó thú vị: “Ta không biết nói chuyện với ngươi hóa ra lại như vậy, bản vương giữ ngươi lại, cũng không phải coi trọng võ công của ngươi, hay thứ gì khác của ngươi… ”
Thụy Vương bỗng lảo đảo đứng lên, Bình Cửu nghe vậy mới nâng mí mắt, lại thấy Thụy Vương đi tới trước mặt hắn, Bình Cửu không ngờ Thụy Vương lại hành động như vậy, đứng ngay dậy.
Phút chốc, mặt bị phả vào hơi rượu nồng hơn, Bình Cửu không có tý đường lui nào, chỉ có thể mặt đối mặt, hơi thở hai người quấn quýt lấy nhau, tăng thêm chút ám muội kiều diễm.
“Ngươi nói láo thì bản vương vẫn sẽ giữ ngươi lại. ”
Từng lời của Thụy Vương vang lên chầm chậm, ngón tay xoa lên cổ Bình Cửu, đầu ngón tay lành lạnh lại như nóng rực đâm nhói, lòng bàn tay ngài tỉ mỉ mà vuốt ve lên cổ Bình Cửu, ánh mắt lưu luyến: “Bởi vì… ngươi là Bình Cửu.”
Thầm dùng sức, xuyên qua mạch đập đang đập mạnh mẽ từ đầu ngón tay nóng ấm.
Thình thịch… thình thịch… thình thích.
“Bởi vì, ngươi là Bình Cửu. ”
Trải qua quãng thời gian ở chung không dài không ngắn, Bình Cửu cũng dần quen với thái độ biến ảo không ngừng, vui giận thất thường của Thất hoàng tử Thụy Vương.
Có điều, đa phần thì Bình Cửu vẫn không mò ra Thụy Vương đang nghĩ gì.
Từ xưa có câu “Gần vua như gần hổ”, đây cũng có ý nghĩa riêng của nó.
Ra kinh đô năm ngày, đội ngũ đi xuôi về phía nam, giữ nguyên kế hoạch đi tới Kỳ thành, thích thú ở đây nghỉ ngơi một ngày.
Chuyến đi này của Thụy Vương là cải trang vi hành, để không đánh rắn động cỏ, vẫn chưa công khai lịch đi với các quan, trong phủ thì nói với người ngoài rằng vương gia đang dưỡng bệnh, không tiếp khách, dẫn theo tám thị vệ, mỗi người đều là người có võ công cao hàng đầu. Loading...
Sau khi vào thành, ven đường phố nhộn nhịp, Bình Cửu cưỡi ngựa không nhanh không chậm, đi theo bên cạnh xe ngựa của Thụy Vương, quần áo trong bao của hắn cũng ít, đeo lên lưng không nặng mấy.
Đi dọc theo đường lớn, đội ngũ đứng trước cửa tửu lâu, mọi người xuống ngựa thu dọn. Hầu bàn đứng ở cửa làm khó dễ mà nhìn trái nhìn phải. Số người đi lần này tuy không nhiều, nhưng sắc mặt ai nấy cũng nghiêm túc, cao to khỏe mạnh, cả ngày không nói tiếng nào, nhìn sơ cũng biết không phải hạng người dễ trêu, khiến mấy khách ăn trong quán dồn dập đi đường vòng. Nhìn một lát, cuối cùng tiểu nhị cũng chọn được người hắn cho rằng dễ nói chuyện nhất, cười bắt chuyện: “Mấy vị khách quan, nghỉ trọ hay ở trọ vậy? ”
Bình Cửu đưa dây cương cho người trông ngựa, nói: “Ở trọ, một đêm.”
Vừa dứt lời đã thấy mành xe ngựa được kéo lên, Thụy Vương tao nhã xuống xe, quét một vòng trên y phục nhăn nheo, nói: “Loại tốt nhất. ”
Theo cách sống của Thụy Vương, hễ có điều kiện thì tự nhiên phải ăn ở loại tốt nhất.
Cơm canh nóng được bày lên, Thụy Vương chọn một căn phòng trang nhã, ngồi một mình trên chiếc bàn sát cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn cảnh quang ven đường, ngược lại cũng có hứng thú ăn uống.
Bình Cửu và các thị vệ còn lại chia thành hai bàn, đặt thanh kiếm dài của mình ở góc bàn, chờ vương gia ăn trước một đũa rồi những người còn mới hì hục ăn.
Không lâu lắm, mọi người đã ăn no, Bình Cửu gắp một miếng thịt vịt hấp rượu, đang muốn cho vào miệng thì nghe người bên cạnh hô lên đầy ngạc nhiên: “Ồ?”.
Người lên tiếng là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, người võ công cao nhất trong các vị thị vệ ở đây, trước kia là thị vệ thống lĩnh trong cung, tên là Lưu Hồng. Khi Thất hoàng tử phong vương, hắn được hoàng đế cử đến làm việc bên cạnh Thụy Vương, đến nay đã năm, sáu năm. Hắn có khuôn mặt ngăm đen, đôi mắt như chuông đồng. Trên đường đi, chưa nghe hắn nói chuyện tiếng nào, lúc này lại cất lời với Bình Cửu: “Bình huynh đệ, kiếm này của đệ hình như dài hơn kiếm của người bình thưởng nhỉ? Hiếm thấy lắm. Không biết nó có lai lịch gì không? ”
Bình Cửu đặt đũa xuống, cười nhạt nói: “Nó thì có lai lịch gì chứ? Mua bừa thôi, kiếm này dài chút hay ngắn chút cũng không ảnh hưởng đến đệ đâu. Nếu huynh thích thì chúng ta đổi kiếm cũng được. ”
Lưu Hồng nghe vậy thì sững sờ, khoát tay nói: “Vũ khí mình dùng quen rồi, sao dễ trao đổi với người khác. Có điều, thấy kiếm của đệ lại khiến người ta nhớ tới một nhân vật hiển hách trên giang hồ, kiếm của hắn cũng dài hơn người thường một chút, nên huynh mới lắm miệng hỏi.”
Một vị thị vệ tuổi trẻ khác đang cúi đầu ăn cơm, nghe đến đây cũng hứng thú hỏi tiếp một câu: “Lưu huynh đang nói đến kiếm Cửu Sương phải không? ”
Lưu Hồng gật đầu: “Chính nó, chẳng biết có phiền không nếu huynh mượn kiếm Bình huynh đệ nhìn một cái? ”
Bình Cửu làm một tư thế “Xin mời ” nói: “Không sao. ”
Lưu Hồng cầm lấy thanh kiếm dài của Bình Cửu, đây là một chuôi kiếm bình thường, một mảnh vải trắng cuốn lấy cán kiếm và vỏ kiếm màu đen. Kiếm bị Lưu Hồng mở ra từng chút, rồi từ từ kéo vỏ kiếm ra.
Lưỡi kiếm màu xám, thẳng, láng từ từ hiện ra trước mắt mọi người. Lưu Hồng rút hết thân kiếm ra, nhìn tỉ mỉ nhiều lần, lại dùng móng tay búng nhẹ, một tiếng “Tranh” lanh lảnh vang lên.
“Là một thanh kiếm tốt, cũng không phải kiếm Cửu Sương.” sắc mặt Lưu Hồng hình như có hơi tiếc nuối: “Theo lời đồn, trên thân kiếm Cửu Sương có chín đường rãnh máu nhỏ, chém sắt như chém bùn. Có điều, chủ nhân nó tính tình cổ quái, hiếm khi xuất hiện ở trước mắt người đời, e rằng cũng khó thấy được thanh bảo kiếm này.”
Bình Cửu nhận lại kiếm, đặt bừa sang một bên, nói: “Lưu huynh nói đùa.”
Rồi lắc đầu nói tiếp: “Kiếm Cửu Sương nổi tiếng biết bao, chủ nhân nó càng khó địch lại, dù có người muốn cướp bảo kiếm thật thì cũng không có bản lãnh đó, sao dễ xuất hiện ở ngoài đời.”
Lưu Hồng thở dài: “Nói cũng đúng.”
Thụy Vương hạ buông đũa, dùng khăn lau khóe miệng, đứng lên bước lên lầu trước.
Mọi người cũng đi theo, dồn dập trở về phòng mình.
Nửa đêm, Bình Cửu đang nằm trên giường, chợt mở mắt ra.
Nóc nhà vang lên tiếng di chuyển rất nhẹ, kiểu cẩn thận từng li từng tí, không giống loài chim.
Bình Cửu ngồi dậy, yên lặng lắng nghe chốc lát, bước vài bước đến trước cửa sổ, mở toan cửa, lặng yên không tiếng động đi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.