Bình An nghe xong câu chuyện của Phương Hữu Lợi thì cũng dở khóc dởcười. Đây quả là một vở hài kịch không hơn không kém, cô lẳng lặng lắcđầu, “Ba, chẳng lẽ ba còn mong là bên bác trai sẽ sinh lòng áy náy vì đã gây ra tình trạng này hay sao?”
“Ba cũng chẳng mong đợi họ sẽ biết tự cảnh tỉnh.” Phương Hữu Lợi cườikhổ, ông cũng chỉ muốn cho bọn họ thêm một cơ hội nữa mà thôi.
“Ba, thay vì để bác trai và anh họ ở lại công ty mà suốt ngày cứ chốngđối ba thì chi bằng tìm một việc kinh doanh khác cho họ làm. Như vậy, ba cũng sẽ nhẹ lòng hơn.” Bình An thở dài, nhớ lại tâm trạng khủng hoảngcủa mình khi vừa nghe được tin ba té xỉu mà trong lòng vẫn còn dư âm của nỗi sợ hãi đến thắt cả ruột gan đó.
Lần này là do ba làm cho mọi người hiểu lầm, còn lần sau thì sao đây?Nếu cha con nhà Phương Hữu Kiệt biết được rằng họ đã hoàn toàn chẳng còn hy vọng gì thì họ chắc chắn sẽ không còn tí hăng hái nào trong việc cho làm con thừa tự. Nếu muốn cho họ tuyệt vọng để khỏi kiếm thêm cái cớ vớ vẩn nào nữa thì phải làm sao cho họ hoàn toàn không có mong đợi và hyvọng gì nữa.
Phương Hữu Lợi gật đầu, “Ba cũng nghĩ thế, nhưng không dễ thuyết phục được bác trai con đâu.”
Bình An nói, “Muốn thuyết phục bác trai nghe theo sự sắp xếp của công ty thì hầu như là không thể.”
Cha và con gái đang nói chuyện, bên ngoài mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-trong-sinh/2956496/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.