Thấy bộ dạng dữ tợn không khống chế nổi của Phương Húc lúc này, Bình Ancũng chả dại gì mà tiếp tục kích thích hắn nữa, chỉ khinh miệt liếc mắtrồi xoay người đi vào phòng khách.
Phương Húc đứng bên ngoài hung hăng đánh một quyền vào không khí rồi mới mang vẻ mặt âm trầm đi vào trong, nhìn chằm chằm vào Bình An đang ngồighế salon uống trà, nói, “Kẻ chỉ lo tư lợi như mày thật đúng là lần đầutiên tao mới thấy. Chú Ba đổ công đổ sức sáng lập công ty cho mày thừakế thế mà mày không thấy áy náy, cũng không biết là mày không xứng đánghả?”
“Câu này tôi phải hỏi anh mới đúng.” Bình An lãnh đạm vặc lại.
“Tao là đàn ông, thừa kế sản nghiệp trong nhà là chuyện tất nhiên.” Phương Húc nói.
Bình An cười lạnh, “Đáng tiếc, anh không phải là con trai ba tôi, cũngkhông phải là anh em ruột của tôi, không tới phiên anh làm ‘chuyện tấtnhiên’ đó đâu.”
“Mày chống mắt mà xem, chờ tao được nhận là con thừa tự trên danh nghĩacủa Chú Ba rồi sẽ nhất định dạy dỗ mày thật tốt.” Phương Húc uy hiếp.
Kiếp trước, bác trai cũng có đề cập tới việc muốn ghi tên Phương Húc làcon thừa tự trên danh nghĩa nhưng ba không đồng ý, Bình An cũng coi mấylời dọa nạt này của hắn chẳng có kilogram nào, “Tôi thật mong chờ đượcanh dạy dỗ đó nha.”
Phương Húc bị thái độ bình tĩnh không gợn sóng này của Bình An chọc chotức giận đến nội thương, hắn vẫn không tin là mình sẽ không sửa trị được một con nhóc mồm mép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-trong-sinh/2956491/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.