Có câu “Kẻ không biết xấu hổ là vô địch thiên hạ”, Bình An im lặng liếcLâm Miên Băng, tư duy bà chị này quả nhiên là không ai có thể địch nổi.Dù là trước kia ở Thành phố J hay là hiện tại, ba chưa từng đáp ứng việc tìm cho cô ta một cửa hàng, không biết bà chị này giải nghĩa ý tứ trong lời nói của người khác theo kiểu gì vậy?
Cửa hàng tại trung tâm thương mại lớn bộ muốn là dễ tìm đấy à? Hơn nữa,dựa theo phương thức tư duy của Lâm Miên Băng thì nhất định sẽ cho là hễ tìm cửa hàng thì đương nhiên đồng nghĩa với việc tặng không cửa hàng đó cho cô ta. Trong các trung tâm thương mại lớn ở Thành phố G, giá mộtcửa hàng bình thường dễ có tới cả triệu đồng, cho dù nhà cô có là mỏ bạc Kim Sơn đi nữa cũng không chịu nổi một ép buộc như thế.
Phương Hữu Lợi uống một ngụm trà, cười nhạt, “Công ty bác ở Thành phố Gtạm thời còn chưa đầu tư trung tâm thương mại mới, còn những chỗ đangcho thuê kia thì kỳ hạn hợp đồng chưa kết thúc. Hay là vầy đi, nếu cháunhìn trúng một cửa hàng nào thì bác có thể tìm người đại diện thay cháuđàm phán tiền thuê mặt bằng.”
Lâm Miên Băng vừa nghe lập tức nhụt chí, bĩu môi nói, “Sao lại còn phải trả tiền thuê chứ, nếu không có lời thì sao?”
Đầu Bình An chảy đầy vạch đen, bà chị này chẳng lẽ còn muốn tay khôngbắt giặc đấy à? Hay vẫn thấy là ba phải trả thay tiền thuê cửa hàng chocô ta mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-trong-sinh/2956490/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.