Nghe Ôn Triệu Dung nói thế, Bình An muốn giữ anh lại bởi cô còn rấtnhiều điều chưa hỏi cho rõ ràng, nhưng đến khi cô phản ứng kịp thì chỉcòn nhìn thấy bóng lưng anh vội vàng biến mất bên cạnh cửa.
Bình An nhỏ giọng thở dài, trừ khi tự Ôn Triệu Dung muốn nói với cô, nếu không thì dù cô có tìm anh mỗi ngày anh cũng sẽ không để lộ vẻ yếu ớtcho cô thấy.
Đang bất đắc dĩ thì đột nhiên cảm thấy cổ tay bị siết đau đau, cô khôngvui quay đầu lại, nhìn thẳng vào một đôi mắt đen thẳm đang chằm chằmnhìn cô không chớp.
“Sao... Sao vậy?” Cô bị trừng như đóng đinh đến không được tự nhiên, cổtay uốn éo giãy giụa muốn thoát khỏi kiềm chế của Nghiêm Túc.
Nghiêm Túc đã không buông cô ra mà ngược lại càng kề lại gần cô hơn,khuôn mặt tuấn tú gần như muốn dán vào mặt cô, hô hấp ấm áp phà vào cổcô, giọng nghe lười biếng vô tình nhưng cũng đầy hấp dẫn lọt vào tai làm toàn thân cô khẽ run run, “Bình An, xem ra em rất quan tâm cậu em họkhông máu mủ này của anh nhỉ, nhìn thấy cậu ấy... thì như quên mất luônlà anh đang tồn tại bên cạnh, hả?”
Hơi thở đặc hữu chỉ thuộc riêng anh bao lấy tất cả các giác quan của cô, mặt Bình An ửng đỏ, “Anh ấy là học trưởng của tôi.” Quan tâm anh ấy làchuyện đương nhiên mà.
“Ừm, học trưởng và học muội thường cảm tình tốt đến vậy à?” Nghiêm Túcchuyển bàn tay đang nắm cổ tay mảnh mai của Bình An sang eo của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-trong-sinh/2956480/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.