Học sinh cấp 3 được nghỉ đông rất ít, ở nhà mấy ngày lại phải đi học. Qua học kì hai Thẩm Hi Tri nói với Tiểu Hoa: “Chúng ta đừng ở nội trú nữa, về nhà rồi buổi tối qua nhà anh học, như thế tốt hơn.”
Nửa năm ở nội trú là quãng thời gian tươi đẹp với Tiểu Hoa, nửa năm tự do tự tại, cô còn bắt đầu để tóc dài nữa. Nhưng Thẩm Hi Tri nói cũng có lí, về nhà chỉ nghe mấy lời đay nghiến thôi, nó chẳng là gì so với đại học cả.
Ở trong mắt Tiểu Hoa, đại học là thiên đường ngập tràn hạnh phúc.
Thế nên Tiểu Hoa trở thành học sinh ngoại trú, đến trường hay tan học cũng đi cùng Thẩm Hi Tri, bàn mạt chược trong tiệm cắt tóc lại bắt đầu lời ra tiếng vào, ở nhà Trần Ái Lệ cũng bóng gió không ít. Tiểu Hoa không để ý, cô chỉ sợ làm ảnh hưởng tới Thẩm Hi Tri mà thôi, thiếu niên vỗ vai cô: “Đừng để ý.”
So với tương lai sáng lạn, những thứ này có là gì?
Tiểu Hoa thả lỏng tâm tình, nói: “Nếu em được lên đại học, nhất định sẽ báo đáp anh thật tốt.”
Trước đây nội hay nói, là làm người phải có lương tâm.
Thẩm Hi Tri cười, ban đầu chỉ cười mỉm, sau đó không nhịn được ngửa đầu cười ha ha. Tiểu Hoa thấy anh cười chẳng hiểu mô tê gì cả, nhìn anh như nhìn tên ngốc, bị anh kéo nhúm tóc đuôi ngựa.
(Không biết có ai giống mình không, nhưng mình nghĩ chắc Thẩm Hi Tri đang nhớ đến câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-cua-anh/3215898/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.