Khương Uyển Xu khẽ run tay, nhanh chóng buông bức màn xuống, cúi đầu: "Ta không sao." Trong lòng nàng có chuyện, vẻ mặt liền lộ ra vẻ phiền muộn nhàn nhạt. Lâm Chiếu Thần khẽ cười nói: "Nàng không thích xem chèo thuyền rồng sao, được rồi, vậy lại cho nàng xem trò vui nhé." Khương Uyển Xu không yên lòng vụng trộm nhìn xuống dưới, thuyền rồng đã chèo qua, sóng trên mặt sông còn đang nhộn nhạo, cành liễu bên bờ khẽ đong đưa, người bên cây liễu đã không thấy đâu nữa. Nàng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy mất mác: "Xem cái gì vậy, không có hứng thú, chúng ta trở về đi." Lâm Chiếu Thần nói, "Nàng chờ một chút." Hắn nhẹ nhàng vỗ tay. Thị vệ chờ ngoài cửa áp giải hai người tiến vào, đến gần, thị vệ ở phía sau đá một cái vào đầu gối hai người này: "Quỳ xuống." Hai người kia khụy gối quỳ xuống. Khương Uyển Xu hoảng sợ, nhìn kỹ mới thấy là Đường Trăn Trăn và Tống Mạnh. Đường Trăn Trăn tóc tai bù xù, run rẩy thành một cục ở đó. Sắc mặt của Tống Mạnh cũng tái nhợt, nhưng hắn vươn cổ, miệng hùm gan sứa kêu lên: "Các ngươi là cường đạo ở đâu, ban ngày ban mặt, dám bắt cóc con cháu quan gia ta, thật sự là to gan làm bậy, mau thả ta ra, ta sẽ không so đo với các ngươi nữa." Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Khương Uyển Xu, lại nhìn thấy nam tử tôn quý uy nghiêm bên cạnh nàng, trong lòng hắn ta "lộp bộp" một cái, chợt giận dữ: "Được lắm, Khương Uyển Xu, ngươi gọi tình nhân của ngươi tới làm chỗ dựa phải không, ta nói cho ngươi biết, bổn công tử sẽ không bị các ngươi hù dọa đâu, chờ ta trở về, ta sẽ bảo tổ phụ bắt hai tên gian phu các ngươi □□, nhốt vào đại lao." Làm sao hắn ta có thể lớn gan nói với Lâm Chiếu Thần như vậy. Ngay cả Khương Uyển Xu cũng không đành lòng che mặt lại. Lâm Chiếu Thần chậm rãi đi tới trước mặt Tống Mạnh, trên mặt hắn nhìn không ra hỉ nộ gì, có lẽ ở trong mắt hắn Tống Mạnh chẳng khác một con sâu, không đáng để hắn xúc động. Hắn nhìn xuống Tống Mạnh. Tống Mạnh ở dưới cái nhìn của Lâm Chiếu Thần, dần dần nói không nên lời, kìm lòng không được bắt đầu run lên. "Ta là Lâm Chiếu Thần." Nam nhân trẻ tuổi anh tuấn này nói như vậy, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ cao ngạo không dung tha, "Ngày hôm qua ta đến gặp Tống Mẫn Sinh, ta chỉ hỏi ông ta một câu, là muốn ta buông tha cho tôn tử ngươi, hay là muốn làm kẻ thù không đội trời chung với ta? Tống Mẫn Sinh đã sống lâu rồi, đương nhiên ông ta biết nên lựa chọn thế nào, Tống Mạnh, đêm nay Tống gia sẽ thông báo rằng ngươi chết vì bệnh." Tống Mẫn Sinh là tổ phụ của Tống Mạnh, quan đến vị trí Thái phó, là một lão hồ ly khôn khéo. Mà Lâm Chiếu Thần, hắn là Yến Quốc công, trong tay có trăm vạn vệ quân, chiến thần quyết đoán sát phạt bất bại. Tống Mạnh lập tức nghĩ đến lợi và hại trong đó, hắn ta thoáng cái ngã xuống đất, run rẩy như gió thổi. Hắn ta bỗng bật khóc, nước mũi nước mắt đầm đìa, muốn đi qua ôm lấy đùi Lâm Chiếu Thần: "Quốc công gia tha mạng, ta không muốn chết, ngài tha cho ta, tha cho ta đi, ta dập đầu xin ngài, ta làm trâu làm ngựa cho ngài..." Lâm Chiếu Thần nhấc chân một cái, cũng không thấy hắn dùng sức thế nào, Tống Mạnh đã bị đá bay ra ngoài, đập vào cửa, miệng đầy máu, "phụt" phun ra mấy cái răng. Lâm Chiếu Thần phất tay, phân phó nói: "Đánh gãy tay chân." Thị vệ lập tức đi qua, đá mấy cước, thanh âm "răng rắc" vừa thanh thúy vừa vang dội. Tống Mạnh phát ra tiếng kêu rên như giết heo, xương cốt tay và chân hắn ta đều bị gãy, lăn cũng không nổi, chỉ có thể nằm trên đất, vừa co giật vừa khóc. Lâm Tiên Các này đã được Lâm Chiếu Thần bao vây, những người khác hay gã sai vặt chạy phòng cũng thức thời trốn ở dưới lầu, coi như không biết gì. Lâm Chiếu Thần quay lại, nhẹ giọng nói với Khương Uyển Xu: "Uyển Uyển, nàng nhìn xem, đã hết giận chưa, có muốn đánh thêm hai cái nữa không?" Khương Uyển Xu đã sợ tới mức ngây dại, miệng cũng há tròn. Nàng nghe thấy tiếng của Lâm Chiếu Thần thì run lên, gật đầu như gà mổ thóc: "Đủ, đủ rồi." Lâm Chiếu Thần quay đầu lại nói: "Được rồi, ném xuống." Thị vệ kéo Tống Mạnh ra. Khương Uyển Xu còn đang nghĩ xem "ném xuống" là có ý gì, thì đã nghe thấy một tiếng "Tõm" ở bên ngoài, tiếng rơi xuống nước vang dội. Bên dưới có người hét lên: "Có người rơi xuống sông." Trên bờ có người tốt bụng kêu gọi, định lao xuống cứu người thì bất ngờ có một đội binh lính khoác áo giáp, xếp thành hàng ngang, cầm trường kích canh giữ trên bờ, cũng không nói lời nào, vẻ mặt lạnh lùng. Đám người vây xem vội vàng bỏ chạy. Lâm Chiếu Thần mỉm cười: "Uyển Uyển, ở chỗ này nhìn rất rõ, nàng cảm thấy chuyện vừa rồi thú vị hơn chèo thuyền rồng không?" Khương Uyển Xu gần như muốn khóc: "Không vui, dọa chết ta rồi, ngươi, ngươi cũng rất đáng ghét." Lâm Chiếu Thần sờ sờ tóc nàng, mềm mại, còn có chút run rẩy. Hắn nói: "Lá gan thật nhỏ, Uyển Uyển, ta nghĩ nàng càng ngày càng giống thỏ con rồi." Hắn nhìn sang một bên: "Còn một người nữa, nếu nàng sợ thì đừng nhìn, ta sẽ sai người thu thập." Bên cạnh còn một Đường Trăn Trăn đã sớm sợ tới mức hồn bay phách tán, nàng ta nghe thấy lời nói của Lâm Chiếu Thần, sử dụng tay chân bò hai bước, liều mạng dập đầu với Khương Uyển Xu: "Uyển Uyển, ta sai rồi, ta sai rồi, Uyển Uyển tốt, ngươi cứu ta, cứu ta với, ta cầu xin ngươi!" Giọng nói thê lương của nàng ta, động tác điên cuồng, đập đầu mạnh vang lên thành tiếng, mới một lúc mà máu trên trán trào ra, chảy xuống mặt. Nàng ta không quan tâm, quỳ ở đó dập đầu như giã tỏi, chỉ chốc lát sau, trên trán đã máu thịt mơ hồ. Máu nhuộm đỏ sàn nhà. Khương Uyển Xu suýt thì ngất, dùng tay áo che mắt lại, nơm nớp lo sợ nói: "Mau bảo nàng ta đi đi, ta không muốn nhìn." Lâm Chiếu Thần vốn tỉnh bơ nhìn, lúc này nghe vậy, hơi hơi giơ tay lên. Thị vệ tiến lên. Trái tim của Đường Trăn Trăn đều nứt ra, khàn giọng kêu lên: "Uyển Uyển, tha mạng, ta không dám nữa, Uyển Uyển, xin ngươi thương xót, đại phát từ bi!" "Biểu thúc." Khương Uyển Xu từ trong khe hở tay áo vụng trộm lộ ra đôi mắt, sợ hãi nói, "Ngươi tha cho nàng ta đi, thật ra cũng không có gì, bất quá chỉ cãi nhau vài câu thôi, không đến mức như vậy, ta, trong lòng ta không thoải mái." Thị vệ đã kéo Đường Trăn Trăn đến bên cửa, nàng ta còn đang kịch liệt giãy giụa kêu gào. Lâm Chiếu Thần thản nhiên nói: "Nếu Uyển Uyển đã nói như vậy, thế quên đi, giữ lại một mạng cho nàng ta, chỉ cần đánh gãy tay chân là được, không cần ném xuống nữa." Thị vệ dừng lại một chút, đáp: "Vâng." Bọn họ vẫn kéo Đường Trăn Trăn xuống. Khương Uyển Xu kinh hồn, trên trán hơi đổ một chút mồ hôi. Các vú già đi lên, tay chân lưu loát dọn sạch vết máu trên mặt đất, lại thắp một lò trầm thủy hương[1] trong góc. Mùi thơm thoang thoảng trong không khí, xua tan mùi máu tươi. [1] dùng để chỉ các mùi làm từ trầm hương. Nha hoàn dâng nước thuốc hoa hồng dâu tằm nguội lên, thêm một chút mật ong. Khương Uyển Xu nâng chén lên, nhấp một ngụm nhỏ, chua chua ngọt ngọt, mùi vị rất tốt. Đáng tiếc chỉ có một chén nhỏ, Khương Uyển Xu uống một ngụm đã hết. Lâm Chiếu Thần nhận lấy cái chén nhỏ, đặt lên bàn: "Thứ này hơi lạnh, gần đây thân thể nàng yếu, chỉ được uống một chút thôi." Ngón tay thon dài rắn chắc của hắn gõ mặt bàn, tựa hồ lơ đãng nói: "Hôm nay thu thập hai người này trước, còn một người nữa, phải tốn nhiều công sức, nhưng nàng yên tâm, ta đã nói rồi, trên đời này, ngoại trừ ta thì không ai được phép bắt nạt nàng, nàng tin ta đi." Khương Uyển Xu bất an hai tay giao nhau xoắn suýt, nhỏ giọng nói: "Biểu thúc, ngươi đáng sợ quá." Lâm Chiếu Thần nở nụ cười, ngồi xuống bên lan can cạnh Khương Uyển Xu. Thân hình của hắn cao lớn, thoáng cái đã chiếm rất nhiều chỗ, ép chặt Khương Uyển Xu vào trong góc, nàng chỉ có thể cố gắng co lại thành một khúc, cẩn thận không muốn đụng vào hắn. "Đừng sợ ta, Uyển Uyển." Gió mùa hè nhẹ nhàng thổi tới, trong gió là giọng nói dịu dàng của hắn, "Ta không tốt với người khác, nhưng sẽ đối tốt với nàng." Khương Uyển Xu trộm nhìn hắn một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, nàng cắn môi không nói lời nào. "Uyển Uyển, ta tốt với nàng như vậy, nàng có thể bắt đầu thích ta một chút không?" Giọng điệu của hắn giống như đang lừa gạt tiểu hài tử. Khương Uyển Xu nhìn tay mình, ngón tay quấn quýt lại một chỗ, ngón tay trắng bệch, nàng nhẹ giọng nói: "Cha ta đã hứa gả ta cho Sở ca ca, một nữ không thể có hai chồng, ta không thể, cũng không muốn thích ngươi." Lâm Chiếu Thần không tức giận, hắn chỉ thản nhiên nói: "Ngụy Tử Sở đã chết rồi." "Nhưng trong lòng ta có hắn." Nàng không chút do dự nói. Lâm Chiếu Thần trầm mặc một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nàng ỷ vào ta chiều nàng nên không kiêng nể gì phải không, Uyển Uyển, nàng thật sự là một tiểu bại hoại." "Ta không có, ngươi nói bậy." Khương Uyển Xu tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái. Lâm Chiếu Thần lại mỉm cười: "Được rồi, ta cho phép nàng không kiêng nể gì cả, dù sao, cuối cùng nàng cũng là của ta, trốn không thoát được đâu, ta cũng không ngại dung túng nàng." Khương Uyển Xu tức giận, đứng lên rời đi. Lâm Chiếu Thần cười đi theo nàng. Đến bờ sông dưới lầu, lúc Khương Uyển Xu sắp lên kiệu, nhìn thấy một chiếc thuyền hoa đang chèo qua sông. Trên thuyền có mấy người đang uống rượu cười đùa, mấy tiểu nữ nương bồi ở bên cạnh. Khương Uyển Xu tinh mắt, trong lúc vô ý liếc qua, lại nhìn thấy Nhị cô nương Lương Cẩn, nàng vốn cũng là bạn tốt của Khương Uyển Xu. Lương Cẩn mặc xiêm y đỏ thẫm lòe loẹt, đang cùng một công tử lôi kéo, như là muốn cự tuyệt. Khương Uyển Xu nhớ tới Ngô Cẩm Sắt từng nói với nàng về hoàn cảnh của Lương Cẩn, không khỏi nổi lên cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, trong lòng rầu rĩ. "Làm sao vậy?" Lâm Chiếu Thần thấy nàng lại không vui, lại đây hỏi một câu. Khương Uyển Xu suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói: "Biểu thúc, ta muốn cầu ngươi làm một chuyện."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]