Cung nữ đi đến trước mặt hai người: “Tam tiểu thư, Lâm cô nương, nương nương cho mời hai vị qua đó.” 
Lâm Khinh Nhiễm ngẩng đầu nhìn về phía đài ngắm mây, thân ảnh mảnh khảnh thẳng tắp của Thẩm Thính Trúc xuyên qua mành vải đập vào mắt nàng, một đóa hoa tuyết rơi xuống vô tình cọ qua đầu ngón tay làm nàng run lên. 
Không kịp phòng bị, trong đầu nàng liền hiện lên hình ảnh này, trước đây tuy nàng rất sợ Thẩm Thính Trúc, nhưng tim cũng không đập như sấm giống bây giờ, phút chốc không hồi phục được, giống như chỉ cần nhìn thấy hắn thì bản thân nàng không thể che giấu điều gì. 
Nàng liên tục nắm chặt lòng bàn tay, chờ khi đến đài ngắm mây bàn tay đã thấm đẫm mồ hôi, nàng cụp mắt xuống theo sau Thẩm Hi thấp giọng hành lễ: “Khinh Nhiễm thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.” Nàng mím môi xoay người về phía Thẩm Thính Trúc: “Nhị biểu ca.” 
Nàng buông thấp mắt ngay cả liếc nhìn hắn một cái cũng không dám, Thẩm Thính Trúc thăm hỏi như thường lệ: “Nghe nói biểu muội nhiễm phong hàn, đã tốt lên chưa?” 
Trong lòng Lâm Khinh Nhiễm căng thẳng, hắn đã biết hết rồi, còn hỏi cái gì. Nàng giận dỗi không muốn để ý đến hắn, nhưng Hoàng Hậu còn ở bên cạnh, chỉ có thể gật nhẹ đầu, nói: “Đã tốt hơn rồi, đa tạ nhị biểu ca quan tâm.” 
Thẩm Trăn cười hòa nhã, để cho hai người ngồi xuống, nàng ung dung thản nhiên mà quan sát kỹ Lâm Khinh Nhiễm một lần. Dáng dấp lúc trưởng thành không hàm súc dè 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-muoi-kho-thoat/3606155/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.