“Ừm…”
Nếp nhăn trên ấn đường đang nhíu chặt của Lâm Khinh Nhiễm nhanh chóng giãn ra một chút, cọ qua cọ lại vào lòng bàn tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của nàng đối lập rõ ràng với bàn tay trắng nõn của Thẩm Thính Trúc.
Thẩm Thính Trúc nặng nề nhìn nàng, ngón tay khẽ cong lên, nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc ẩm ướt dính trên mặt nàng, chậm rãi vén chúng đến sau tai, đầu ngón tay vuốt v e đôi tai mềm mại của nàng, ngay cả vành tai cũng vô cùng nóng. Đêm qua còn giống một con cá linh động, làm cho hắn cả một đêm trằn trọc không yên, nhưng mà chỉ mới qua có một ngày lại giống như một con cá thiếu nước thế này.
Trái tim Thẩm Thính Trúc thắt lại, ốm đau đi cùng với hắn hơn mười năm qua như là việc thường ngày, mọi dằn vặt chẳng qua đều bình thường, chứ đừng nói là phát sốt, nhưng hắn không chịu được khi nhìn thấy Lâm Khinh Nhiễm như vậy.
Không giống sự thờ ơ lạnh nhạt và trêu đùa những lần đầu gặp mặt, bây giờ đây hắn thật sự không nỡ.
Bất mãn khi bàn tay hắn rời đi, Lâm Khinh Nhiễm mò mẫm lung tung, bắt lấy tay hắn áp vào trên gò má trắng tuyết của mình. Động tác vô cùng thân mật làm cho thân thể Thẩm thính Trúc cứng đờ, trên mặt xẹt qua một rặng mây hồng không dễ phát hiện ra.
“Bây giờ lại không đẩy ta ra nữa.” Trong ngữ điệu xem thường lại lộ ra vài phần sung sướng. Hắn ngồi xuống bên mép giường, tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-muoi-kho-thoat/3606154/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.