Hứa Tích sững sờ hồi lâu, cậu nhìn tấm ảnh, gương mặt với độ phân giải thấp của hai người họ đã có chút mờ đi. Cậu loáng thoáng nhớ lại, bản thân thật sự đã từng chụp ảnh với một dì nào đó, một trong số những lần chụp ảnh ít ỏi thời thơ ấu của cậu.
Hứa Tích đổ mọi thứ bên trong phong bì thư ra, có vài tấm ảnh nữa cũng tương tự như cái vừa rồi, ngoài ra còn vài tờ biên lai chuyển khoản, người gửi đều là Thẩm Thiến, còn người nhận là bà ngoại đã mất của cậu. Dưới cùng còn có một chồng giấy thủ tục làm bảo hiểm nhi đồng, mà dòng chữ trong cột người thụ hưởng chính là tên của cậu.
Cửa ở huyền quan mở ra, Tưởng Kế Bình đã về, hắn đứng ngoài nói vọng vào: “Ba có mua dưa hấu, con muốn ăn không?” Hứa Tích vội vàng đáp lại, Tưởng Kế Bình thay giày, vào bếp bắt đầu bổ dưa. Hứa Tích ngẩn ngơ ra khỏi phòng, nhét bừa phong bì từ giấy kraft kia vào balo của mình.
Tưởng Kế Bình lau qua bàn ghế trong phòng bếp, bưng một bát dưa hấu đã cắt miếng nhỏ ra, gọi Hứa Tích đến ăn. Hắn thấy cậu im lặng không nói tiếng nào, chỉ cúi đầu cầm nĩa chọc dưa hấu, làm miếng dưa chảy rất nhiều nước. Tưởng Kế Bình bỗng nhớ, Trình Văn từng nói ngày bé Hứa Tích cũng không hạnh phúc, chỉ sợ điều kiện vật chất lẫn tinh thần đều không tốt, mà căn nhà này lại là nơi vốn phải thuộc về cậu, để cậu lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến, hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-hien-tham-lang/3223271/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.