Trong mấy ngày còn lại của kỳ nghỉ, cả hai cùng nhau đi xem bất động sản, cuối cùng chọn một tiểu khu cách chỗ ở hiện tại không xa. Phòng sách của căn nhà này rất rộng rãi, ánh nắng mặt trời tụ lại thành dải dài, xuyên qua cửa sổ sát đất mà chiếu vào trong phòng, nghĩ đến khung cảnh bản thân và Tưởng Kế Bình sẽ yên tĩnh bầu bạn ở đây, lồng ngực Hứa Tích như căng đầy.
Cậu lưu luyến quay lại trường học, khó khăn vượt qua cuối kỳ, về thành phố B sớm. Cả hai dự định sẽ thuê xe tự lái về quê để xử lý chuyện nhà cũ ngay trong hôm đó, nhưng công việc của Tưởng Kế Bình lại không kết thúc như dự kiến, không đến sân bay đón Hứa Tích được, cậu bèn ngồi tàu điện ngầm, đến trường tìm hắn.
Hứa Tích lưng đeo balo, tay xách vali, bước tới gần cửa văn phòng Tưởng Kế Bình, giọng nói của hắn truyền ra từ bên trong: “… Bình thường tôi không bao giờ quy định thời gian lên lớp của các em, vì mỗi người đều có tiến độ học tập riêng, chưa chắc tiết học của tôi đã có ích cho các em, các em có thể không đến, cũng có thể qua văn phòng tôi sau giờ học, tuần nào tôi cũng chừa thời gian để giải đáp thắc mắc cho các em. Tôi đã xem qua bài thi của em rồi, nó hẳn có thể phản ánh được lượng kiến thức mà em có…”
Tiếng lật giấy vang lên, Tưởng Kế Bình nói tiếp: “Ví dụ như câu hỏi cơ bản này, câu này, và ba câu tiếp theo em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-hien-tham-lang/3223270/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.