Tưởng Kế Bình giúp Hứa Tích xin nghỉ vài ngày, dẫn cậu đến bệnh viện tư mà Trình Văn quen biết, làm vài hạng mục kiểm tra.
Trình Văn cúi đầu lật báo cáo xét nghiệm: “Những gì nên nói tôi đều nói hết rồi, với thể chất của Hứa Tích, một khi trứng thụ tinh, tình huống sẽ trở nên vô cùng phức tạp, đến lúc đó mọi chuyện không phải một mình tôi có thể giải quyết được.” Y ngẩng đầu, dùng ánh mắt chỉ trích nhìn Tưởng Kế Bình, rồi lại nhìn Hứa Tích, “Hiểu chưa?”
Cả hai giống hệt học sinh đang bị giáo viên khiển trách mà ngoan ngoãn gật đầu, Trình Văn cầm bút chỉ vào Tưởng Kế Bình: “Người nhà bệnh nhân mời ra ngoài chờ.”
Tưởng Kế Bình thoáng lưỡng lự, kế đó đi ra hành lang. Trình Văn đóng cửa phòng khám, quay lại ghế, nhìn Hứa Tích rồi thở dài: “Chú có vài lời muốn nói với cháu, cháu đừng không thích nghe.”
Hứa Tích lắc đầu: “Chú Trình cứ nói đi ạ.”
Hai tay đặt trên bàn của Trình Văn đan vào nhau, y nhìn cậu: “Trạng thái tâm lý của ba cháu thế nào, cháu và chú đều biết. Cháu có từng nghĩ đến khả năng, việc cháu và ba cháu tiến đến mối quan hệ này chỉ là vì trong lúc cậu ta đang yếu đuối, cháu tình cờ xuất hiện trong cuộc sống của cậu ta, khiến cậu ta sinh ra cảm giác ỷ lại hay không? Mối quan hệ này không phải sự hấp dẫn bình thường giữa người với người, tình cảm mà ba cháu dành cho cháu cũng không phải…”
“Cháu biết.” Hứa Tích nhìn chằm chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-hien-tham-lang/3223268/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.