Phỏng đoán của Trình Văn được xác thực, y không tin nổi mà mở to mắt, kế đó vung quyền đấm vào gò má Tưởng Kế Bình. Tưởng Kế Bình không hề né tránh, bị Trình Văn đánh ngã xuống đất, lại lập tức bị y xách cổ áo đè lên tường. Trình Văn giận đến run người, đôi con ngươi giăng đầy tơ máu của y trợn trừng nhìn Tưởng Kế Bình, Trình Văn gầm nhẹ, “Tưởng Kế Bình, cậu điên rồi sao! Thằng bé con mẹ nó là con ruột của cậu đấy!”
Tưởng Kế Bình trầm mặc, bình tĩnh đón nhận lửa giận của y, Trình Văn dồn dập thở dốc, y vung tay ra, lùi về sau một bước: “Cậu có tin tôi đi báo cảnh sát hay không…”
Tưởng Kế Bình lắc đầu: “Cậu sẽ không.”
Trình Văn chỉ tay vào mũi Tưởng Kế Bình mà chửi: “… Tưởng Kế Bình, cậu mẹ nó chính là cầm thú! Vì thằng bé có bộ phận sinh dục nữ nên cậu mới làm thế hay sao…”
Môi Tưởng Kế Bình giật nhẹ, cuối cùng vẫn không phản bác lời y nói, chỉ hỏi ngược lại: “Việc này có quan trọng không?”
“Đúng, cậu nói đúng…” Trình Văn bị hắn chọc tức đến bật cười, y nói: “Làm ra loại chuyện này, cậu còn không bằng cả cầm thú!”
Khóe miệng Tưởng Kế Bình bị Trình Văn đánh đến bật máu, mặt mũi hắn đờ đẫn đối diện với những lời chỉ trích cùng chửi rủa của y. Thái độ trầm mặc của hắn khiến Trình Văn bực bội, càng khiến y cảm thấy xa lạ, trong thâm tâm Trình Văn vẫn không muốn tin, không muốn tin Tưởng Kế Bình sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-hien-tham-lang/3223267/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.