Gần kết thúc kỳ nghỉ hè của năm hai trung học, Hứa Tích nhận được WeChat cầu cứu của Lục Tử Hào: “Cậu làm xong bài tập chưa?”
Hứa Tích rep lại một sticker “Gọi ba đi rồi nói cho mi”.
Lục Tử Hào bé ngoan biết nghe lời: “Ba à, ba làm xong bài tập chưa?”
Tưởng Kế Bình đang đứng cùng Hứa Tích trong một tiệm bánh mì ở phố Tây, thấy cậu cầm điện thoại cười hì hì, hắn hỏi: “Cười gì đấy?”
Hứa Tích cất điện thoại vào túi: “Lục Tử Hào chưa làm xong bài tập, bị mẹ nhốt trong nhà, đang bảo con mang bài sang cho cậu ấy chép.”
Tưởng Kế Bình không nhận xét gì, chỉ hỏi: “Hôm nay đi à?”
“Đợi chút nữa mua đồ xong thì đi.”
Tưởng Kế Bình cầm khay, chọn thêm mỗi loại một phần: “Thế mang sang nhà bạn con rồi cùng ăn đi.”
Mấy năm gần đây là giai đoạn Hứa Tích bắt đầu nhổ giò, lúc đầu cậu chỉ cao đến ngực Tưởng Kế Bình, hiện giờ hơi hơi kiễng chân thôi là đã có thể đặt cằm lên vai hắn. Hứa Tích đứng sau Tưởng Kế Bình, gục đầu lên vai đối phương, bám dính lấy hắn để cùng chọn bánh ngọt. Tưởng Kế Bình chiều theo cậu, cố bước vững để tránh làm vai nhấp nhô khiến cậu cắn vào lưỡi. Hứa Tích cũng nhận ra sự chu đáo của hắn, cậu cười, “Tôn Hiểu Hiểu rất hâm mộ con, nói ba không chuyên chế[1] như những phụ huynh khác.”
[1]Từ gốc: 家长的架子/Cái giá của phụ huynh
Mình đã tra gg nhưng vẫn thấy nó khá tối nghĩa, không tìm được từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-hien-tham-lang/3223249/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.