Chương trước
Chương sau
“Người không biết không có tội, ngươi không cần tự trách” nàng vươn tay như muốn đỡ Ngô Bình Cường, cười nói” sắp tới chúng ta vẫn là đối thủ cạnh tranh trong trận đấu, ngươi chỉ cần coi ta là Lâm Tiểu Trúc là được rồi. Nếu không, bại bởi ta ngươi không phục mà thắng thì lại không dám. Nên nhớ, ta không nhận phân tình này đâu”

Nàng nói như vậy, mọi người đều bật cười, không khí ngưng trọng vừa rồi cũng dịu đi nhiều

“Thân phận này của nàng, ngươi cũng đừng nói với người khác” Viên Thiên Dã liếc mắt nhìn Ngô Bình Cường” nàng chỉ dùng thân phận đầu bếp của Bách Vị lâu tham gia thi đấu là không muốn bị chiếu cố đặc biệt”

“Dạ, thuộc hạ hiểu được” Ngô Bình Cường cung kính đáp.

“Được, hôm nay ngươi cũng mệt rồi, đi về trước đi”

“Dạ, thuộc hạ cáo lui” Ngô Bình Cường thi lễ với Viên Thiên Dã, Lâm Tiểu Trúc rồi lui ra ngoài.

Ra đến cửa lớn, nhìn rường cột chạm trổ, Ngô Bình Cường ngây ngốc hồi lâu mới chậm rãi đi về phía cuối hẻm.

Lê Chấn Vũ đi theo Viên Thiên Dã đến tìm Lâm Tiểu Trúc đương nhiên muốn thương lượng chuyện tửu lâu, Ngô Bình Cường đi rồi, hắn ở lại một lát, bàn bạc xong mới đi.

Bắc Yến là địa bàn của Viên Thiên dã, làm việc quả thực thuận tiện hơn ở Đông Việt nhiều. Không cần Lâm Tiểu Trúc lo lắng, hôm sau Viên Lâm đã đưa tới mười học đồ có chút năng lực trong phòng bếp, như thế món vịt nướng chỉ ba, bốn ngày sau có thể xuất sư. Ngoại trừ Bách Vị lâu ở Yên kinh, bọn họ còn muốn phân phối đến Đông Việt và các quốc gia khác, khiến cho Bách Vị lâu đứng vững trên thị trường, việc làm ăn ngày càng thịnh vượng.

Trận đấu thứ hai cách trận đầu mười ngày, cử hành ở nơi Lâm Tiểu Trúc đã thi vòng loại. Vòng loại ở Bắc Yến có khoảng sáu, trăm người, vào vòng bán kết còn lại chín mươi người, cuồi cùng chỉ còn hai mươi người đến Hiên Viên thành tham gia trận chung kết.

Nhân số đông, cho nên vòng hai vẫn áp dụng phương thức thi đấu như ở vòng loại, nguyên liệu nấu ăn là hai thứ thường gặp nhất : cá và đậu hủ, thời gian cũng rộng rãi hơn, trong vòng hai nén nhang, đầu bếp tùy ý chế biến món ăn sở trường của mình.

Lâm Tiểu Trúc tuy tin tưởng trù nghệ của mình nhưng thấy hai loại nguyên liệu nấu ăn này, không khỏi mừng thầm. Vì Viên Thiên Dã thích ăn cá nên đây cũng là món sở trường của nàng, lúc ở sơn trang, ngay cả Du giáo tập cũng không bằng nàng. Trải qua thời gian ở Nam Hải quốc, nàng càng có nhiều kinh nghiệm với món cá. Còn về phần đậu hủ, đương nhiên là làm cấu tứ đậu hủ. Hai món này cũng không tốn nhiều công sức lắm, hai nén nhang thời gian là đủ để hoàn thành. Nếu không phải lần này đề thi ở bốn nước đều giống nhau, nàng đã hoài nghi Viên Thiên Dã vì nàng mà cố ý đưa ra yêu cầu này.

Tuy hai món ăn này là sở trường nhưng Lâm Tiểu Trúc vẫn không dám lơi lỏng, mỗi món đều nấu nướng cẩn thận.

Kết quả cũng không nằm ngoài dự đoán, nàng lại đứng đầu. Ngô Bình Cường cũng được vào chung kết, có điều thứ hạng của hắn bị tụt xuống, đứng thứ hai từ dưới lên.

Khi biết kết quả, Lâm Tiểu Trúc không có cao hứng như ở vòng loại. Về nhà, nghe nói Viên Thiên Dã đang ở thư phòng Dật vương phủ, nàng liền chạy tới, buồn bực hỏi” Thiên Dã, không phải ngươi cố ý sắp xếp kết quả chứ ?”

Viên Thiên Dã đặt sách xuống, vươn tay nhéo má nàng, cười nói” sao có thể ? ta lại làm loại chuyện ngây thơ đó sao ?”

“Thật sự không phải?”

Loading...

“Thực không phải.” Viên Thiên Dã lại cúi đầu xem xét.

Lâm Tiểu Trúc nhìn hắn hồi lâu vẫn không tìm ra manh mối gì, rầu rĩ đi ra cửa lại nghe thanh âm của Viên Thiên Dã vang lên” Tiểu Trúc, thực không phải”

Có được cam đoan của hắn, Lâm Tiểu Trúc an lòng, mới bắt đầu có chút cao hứng” vậy khi nào chúng ta đến Hiên Viên thành ?”

“Nửa tháng sau” Viên Thiên Dã cũng không ngẩng đầu lên, trong nửa tháng này hắn phải hoàn thành một việc thì mới có thể cùng nàng đến Hiên Viên thành tham gia thi đấu.

Nửa tháng sau, Lâm Tiểu Trúc và Viên Thiên Dã ngồi xe ngựa ròng rã nửa tháng rốt cuộc cũng tới Hiên Viên thành, nơi giao nhau của bốn nước.

Hiên Viên thành là một tiểu quốc gia trung lập thì đúng hơn, trong thành cũng có dân chúng sinh sống nhưng không đông đúc như Yên kinh, do tiểu thương các nước tụ tập buôn bán mà hình thành. Nơi này là chỗ đóng quân của một đội quân không nhỏ, binh lính đều trưng dụng từ các quốc gia. Nhiều người như vậy, tuy rằng chủ yếu là phân phối hàng hóa nhưng vẫn có những thứ cá nhân cần. Cũng vì nuôi sống nhiều người cho nên y quán, khách điếm, cửa hàng. . . cũng được hình thành, làm cho nơi này ngày càng phồn vinh.

Xe ngựa tiến vào Hiên Viên thành, Lâm Tiểu Trúc liền xốc màn xe, tò mò nhìn cảnh quan hai bên đường, thấy Viên Thiên Dã phân phó xa phu dừng xe trước cửa một tòa nhà, liền hỏi” là sao ?”

“Trước đó ta đã phái người đến thuê nhà, thời gian này chúng ta sẽ ở đây. Khách sạn nhiều người hỗn độn, ở nơi đó không tiện lại không an toàn”

Lâm Tiểu Trúc đặt tay lên tay hắn, tỏ vẻ tán thưởng. Đi cùng Viên Thiên Dã, nàng không phải bận tâm nhiều, mọi thứ đều được hắn thu xếp ổn thỏa.

“Lão gia tử đang ở nơi nào? Chúng ta khi nào thì đi gặp hắn ?” dàn xếp xong, Lâm Tiểu Trúc lại hỏi. Nhiều năm rồi chưa gặp lại lão gia tử, nàng rất nhớ hắn. Chưa nói đến việc hắn rất quan tâm nàng mà chỉ riêng việc hắn giống gia gia kiếp trước của nàng cũng đã khiến nàng yêu quý và tưởng niệm hắn.

“Hiện tại không tiện, sau trận đấu chúng ta sẽ đến vấn an hắn”

“Được” Lâm Tiểu Trúc cũng không hỏi sao lại không tiện. Có thể lão gia tử đang bận việc hoặc vì tị hiềm, không muốn người khác có cớ nói nàng. Viên Thiên Dã làm gì cũng có lý do.

Tòa nhà chỉ có hai gian nhưng có đến mười căn phòng, cảnh trí thanh u, lịch sự tao nhã khiến Lâm Tiểu Trúc rất hài lòng. Viên Thiên Dã ở tại đông viện, Lâm Tiểu Trúc ở tây viện. Thu xếp xong, hôm sau nàng liền lôi kéo Viên Thiên Dã dạo phố. Cửa hàng san sát, hàng hòa rực rỡ muôn màu, giống y như một kinh thành.

“Chỗ kia xảy ra chuyện gì ?” Lâm Tiểu Trúc nhìn thấy đám người vây quanh trước một cửa hàng liền kéo Viên Thiên Dã tới đó.

Nếu nàng chỉ là một người bình thường, nàng sẽ không đi xem náo nhiệt để khỏi gặp phải phiền toái nhưng ở cùng một chỗ với Viên Thiên Dã võ công cao cường, làm nàng cảm giác rất an toàn, giờ đang lúc nhàm chán nên kiếm chuyện để làm rồi.

“Đi, đi xem một chút.” Viên Thiên Dã thấy Lâm Tiểu Trúc hưng trí bừng bừng cũng nổi lên hứng thú, lôi kéo nàng chen vào đám đông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.