Chương trước
Chương sau
Sở dĩ cảm thấy hoang đường là vì Ngô Bình Cường cảm thấy Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc không chỉ cùng ngồi cùng ăn mà quan hệ của bọn họ cực kỳ thân mật, đến mức hai người gặp mặt không cần chào hỏi, không cần khách sáo, giống như cha và nương hắn khi ở chung với nhau.

Chẳng lẽ, hai người là nam, nữ chủ nhân ?

Vừa nghĩ tới đây Ngô Bình Cường đã thấy hoảng sợ, hắn lắc lắc đầu, cố loại bỏ ý nghĩ hoang đường này.

Làm sao có thể? Lâm Tiểu Trúc là loại người nào, mà công tử lại là loại người nào? Hai người bọn họ sao có thể trở thành phu thê ? dù công tử nhìn trúng Lâm Tiểu Trúc, thì nhiều nhất thân phận của nàng chỉ có thể là di nương, sao có thể kết thành phu phụ với Dật vương. Chẳng lẽ công tử chuẩn bị nạp nàng làm thiếp, nên mới tặng cho nàng xe ngựa, Bách Vị lâu và tòa nhà này ?

Nhưng ngay cả đường muội Ngô Thái Vân của mình xinh đẹp như vậy, công tử còn chướng mắt, sao có thể nhìn trúng Lâm Tiểu Trúc, còn nạp nàng làm thiếp.

Nhìn nha đầu dâng trà lên, đầu tiên đặt trước mặt Viên Thiên Dã, tiếp theo là Lâm Tiểu Trúc rồi đến nàm tử tuấn mỹ mặc trường bào thâm sắc đối diện, cuối cùng mới tới mình. Ngô Bình Cường nhịn không được hỏi” Lâm Tiểu Trúc, tòa nhà này là của ngươi ?”

Tuy rằng hắn chỉ mới vào tới tiền thính nhưng nhìn mái hiên vẫn có thể thấy được bên trong còn hai đại viện nữa. Hơn nữa đọc đường đi vào, đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, núi giả suối nhỏ, hoa cỏ đủ loại hoàn toàn hơn xa tiểu cũ kỹ của hắn. Vừa rồi vị công tử kia nói Lâm Tiểu Trúc là lão bản của Bách Vị lâu, Ngô Bình Cường mới ra Lâm Tiểu Trúc nói nàng ở nơi này. Nói cách khác, tòa nhà này là của nàng. Mà nàng là chủ nhân tòa nhà này, ngồi ở chủ vị cũng hợp lẽ. Còn vương gia đương nhiên cũng ngồi ở ghế chủ vị rồi.

Nghĩ tới đây, Ngô Bình Cường thấy trong lòng dễ chịu hơn.

Cạnh tranh với Lâm Tiểu Trúc nhiều năm như vậy, tuy gặp mặt thấy cao hứng nhưng hắn vẫn nhịn không được mà muốn đấu tiếp. Lúc mới đầu nghĩ nàng không tốt hơn hắn, hắn liền nảy sinh đồng tình và có cả cao hứng, rốt cuộc hắn cũng hơn nàng. Nói muốn muốn nói giúp nàng trước mặt công tử cũng chẳng qua muốn khoe khoang mình quan hệ rất thân thiết với công tử mà thôi. Nhưng về sau thấy xe ngựa của nàng,lại biết nàng là lão bản Bách Vị lâu, biết tòa nhà này là của nàng, trong lòng hắn lại thấy khổ sở. Nếu giờ Lâm Tiểu Trúc lại trở thành cơ thiếp của công tử, cả đời hắn có thúc người cũng không thể đuổi kịp nàng, mà Lâm Tiểu Trúc cũng trở thành một nửa chủ tử của hắn.

“Đúng vậy, tòa nhà này là của ta” . Nàng vốn thông minh, đương nhiên hiểu rõ tâm tình của Ngô Bình Cường lúc này.

Lê Chấn Vũ thấy Ngô Bình Cường ở cửa đã dập đầu hành lễ với Viên Thiên Dã, còn gọi công tử, liền biết hắn là thuộc hạ hoặc là hạ nhân của Viên Thiên Dã, lại nghe hắn gọi thẳng tên của Lâm Tiểu Trúc, không khỏi ngạc nhiên hỏi” Lâm cô nương, vị này là. . .”

Lâm Tiểu Trúc mới nhớ ra còn chưa giới thiệu bọn họ, vội nói” Lê tam công tử, vị này là Ngô Bình Cường, đầu bếp của Quảng Phúc lâu” , lại nói với Ngô Bình Cường” vị này là Đông Việt quốc Lê tam công tử, là một ông chủ khác của Bách Vị lâu”

“Quảng phúc lâu?” Lê Chấn Vũ có chút kinh ngạc nhìn Ngô Bình Cường, lại nhìn Lâm Tiểu Trúc” Lâm cô nương sao lại có giao tình với đầu bếp Quảng Phúc lâu ?” . Quảng Phúc lâu là cửa hiệu lâu đời ở Yên kinh, là đối thủ mạnh nhất của Bách Vị lâu bọn họ. Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy có chút hưng phấn, đoán rằng Lâm Tiểu Trúc muốn chiêu dụ Ngô Bình Cường đến Bách Vị lâu.

Lâm Tiểu Trúc nghiêng đầu nhìn sang Viên Thiên Dã. Nàng gặp Ngô Bình Cường, chỉ nhớ tới những ngày tháng ở sơn trang, bây giờ mới nhớ ra Ngô Bình Cường là đầu bếp chính ở Quảng Phúc lâu, như vậy Quảng Phúc lâu cũng là sản nghiệp của Viên Thiên Dã ? mà Bách Vị lâu của nàng đang cạnh tranh với Quảng Phúc lâu. . .

Viên Thiên Dã tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, quay đầu nói” Quảng Phúc lâu là sản nghiệp của bổn vương”

“A?” Lê Chấn Vũ kinh ngạc, đứng lên nhìn Lâm Tiểu Trúc lại nhìn Viên Thiên Dã” vậy. . . thế nào cho phải ?”

Loading...

Lâm Tiểu Trúc lại không chút áy náy, nhướng mi nói” đường đường là Dật vương gia, sợ gì có đối thủ cạnh tranh, đúng không ? không có Bách Vị lâu sẽ có Thiên Vị lâu, Vạn Vị lâu xuất hiện thôi. Làm ăn, không thể tránh khỏi cạnh tranh. Nếu như thế, để nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, để chúng ta làm đối thủ thôi. Dật vương gia, ngài nói có đúng không ?”

Nàng cần gì phải áy náy. Mọi động tĩnh ở Yên kinh sao có thể giấu được Viên Thiên Dã, nhất cử nhất động của nàng cũng đều trong tầm mắt của hắn. Nếu hắn không muốn có một đối thủ cạnh tranh như nàng thì Bách Vị lâu của nàng sao có thể mở được ở Bắc Yến. Sở dĩ hắn không nói chẳng qua muốn làm cho nàng và Lê Chấn Vũ cảm động, nhớ tình của hắn mà thôi. Người này tuy hiện tại vẫn ôn nhu săn sóc, hết sức quan tâm nàng nhưng sau chuyện Viên Thác thì trình độ phúc hắc và thủ đoạn cường hãn cũng cao hơn nhiều.

Đối với việc Lâm Tiểu Trúc nháy mắt đã hiểu ý mình, Viên Thiên Dã hoàn toàn không thấy ngoài ý muốn. Hắn liếc mắt khen ngợi nàng, quay đầu nói với Lê Chấn Vũ” ngồi đi, đừng khẩn trương. Tiểu Trúc nói đúng, nếu ta không để các ngươi mở tửu lâu ở Bắc Yến, chắc chắn các ngươi không khai trương được. Nếu đã để làm, có nghĩa ta không ngại có đối thủ cạnh tranh như vậy”

Lê Chần Vũ thở dài một hơi, thi lễ nói” Dật vương gia lòng dạ rộng lượng, thật khiến người ta bội phục” , khi ngồi xuống mới cảm thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi.

Không biết sao, khi đối mặt với Bắc Yến Dật vương này, hắn luôn có cảm giác sợ hãi. Khi Dật vương ngồi yên, không nói tiếng nào nào, ánh mắt băng lãnh, trên người tỏa ra sát khí khiến hắn cảm giác sau lưng lạnh lẽo, áp lực vô hình này khiến hắn thở không nổi. Hắn dựa vào quan hệ với Dĩnh vương, ở Đông Việt đã gặp không ít người hoàng tộc, nhưng không ai khiến hắn có cảm giác như vậy, trừ hoàng thượng Đông Việt khi nổi giận.

Lâm Tiểu Trúc thấy Lê Chấn Vũ vụng trộm lau mồ hôi liền chuyển đề tài” Lê tam công tử, khoảng thời gian này ngươi ở lại Yên kinh phải không ? chuyện lần trước ta nói với ngươi, mười ngày sau ngươi có thể đến chỗ ta nhận người”

Vì để chiếm lĩnh thị trường, phát triển việc kinh doanh, nàng tính đem món vịt nướng ra làm món chiêu bài của Bách Vị lâu, cũng nhân lúc ở Bắc Yến chờ tham gia thi đấu, có thời gian rảnh, vừa lúc bồi dưỡng vài đầu bếp làm món này.

Kế hoạch này, nàng đã nói với Lê Chấn Vũ, giờ hắn thấy nàng đã biết Quảng Phúc lâu là do Dật vương mở mà vẫn tiến hành kế hoạch cướp khách của Quảng Phúc lâu, Lê Chấn Vũ lại đổ mồ hôi lạnh. Hắn lén nhìn trộm Viên Thiên Dã, thấy hắn không có biểu hiện khác thường mới yên lòng, nháy mắt nói với Lâm Tiểu Trúc” có cần bàn bạc lại không ? ngươi còn phải tham gia thi đấu mà, lúc này sao rảnh để làm chuyện này ?”

Lâm Tiểu Trúc thấy bộ dáng hắn như thế, nhịn không được nở nụ cười, quay đầu nói với Viên Thiên Dã” vương gia, chúng ta tính xuất ra tuyệt chiêu, làm món chiêu bài để cạnh tranh với Quảng Phúc lâu của ngài, ngài có ý kiến gì không ?”

Viên Thiên Dã không thèm để ý nàng chế nhạo, chỉ nói với Lê Chấn Vũ” không cần bàn bạc lại. Chuyện làm ăn của các ngươi, có ý tưởng gì hãy mau tiến hành. Nàng tham gia trận đấu xong, chúng ta sẽ thành hôn, đến lúc đó không cho lấy chuyện làm ăn đến làm phiền nàng” . Hắn biết trình độ trù nghệ của Lâm Tiểu Trúc, nếu nàng đã nói vậy chứng tỏ nàng tuyệt đối tin tưởng vào trận đấu, trong khoảng thời gian này sẽ không vì nó mà khẩn trương.

“A? Vương gia và Lâm cô nương chuẩn bị thành thân ? chúc mừng, chúc mừng” Lê Chấn Vũ mừng rỡ, đứng lên hành lễ. Lâm Tiểu Trúc trở thành Dật vương phi, chuyện làm ăn của Bách Vị lâu cũng sẽ là của vương gia, mình làm gì cũng không cần để ý tới Quảng Phúc lâu. Chuyện này đối với hắn là việc tốt, chút tâm tư với Lâm Tiểu Trúc trước kia đã tan biến khi Viên Thiên Dã tuyên bố quyền sở hữu.

“Thành thân?” Ngô Bình Cường vẫn đang nghiền ngẫm thân phân và địa vị của Lâm Tiểu Trúc, nghe được từ này lại ngẩn người ngây ngốc, thấy Lâm Tiểu Trúc tức giận liếc mắt với công tử, mà ánh mắt công tử nhìn nàng lại nhu tình vô hạn, hắn không khỏi lắc lắc đầu. Không phải hắn nghe lầm chứ ? Lâm Tiểu Trúc sao có thể gả cho công tử ?

Viên Thiên Dã vẫn luôn không vui vì Ngô Bình Cường gọi thẳng tên của Lâm Tiểu Trúc, hơn nữa thái độ và vẻ mặt biến hóa của Ngô Bình Cường với nàng, hắn đều thấy rõ. Cho nên tin thành thân là chủ yếu nói cho Ngô Bình Cường nghe. Hắn quay đầu, thản nhiên nói với Ngô Bình Cường” không lâu nữa nàng sẽ là chủ mẫu của ngươi, xưng hô trước kia nên sửa lại đi, trước khi nàng trở thành Dật vương phi thì gọi là Lâm cô nương”

Công tử nói như vậy là đang rất mất hứng. Ngô Bình Cường hoảng sợ, vội đứng lên, lớn tiếng đáp” dạ” . Sau đó đi đến trước mặt Lâm Tiểu Trúc, vái chào thật sâu” Lâm cô nương, vừa rồi thuộc hạ thất lễ, thỉnh cô nương đừng trách” . Nói chuyện, hành lễ đều rất lưu loát, chỉ có hắn biết được trong đầu mình loạn đến thế nào. Dật vương phi ? sao có thể ?

Người vốn cùng địa vị đột nhiên biến thành như vậy, trong lòng Lâm Tiểu Trúc có chút không quen nhưng nàng biết đây là quy củ của thế giới này, đã tới đây thì phải tuân thủ quy tắc nơi đây. Tôn ti chi phân, địa vị có khác, công bằng dân chủ của xã hội hiện đại mà nàng biết trước kia đều không tồn tại. Nếu nàng vẫn để bạn học cũ gọi thẳng tên mình, chẳng những không khiến người ta cảm kích mà còn để bọn họ nghĩ nàng không có bản lĩnh, cho rằng nàng chung quy vẫn là người xuất thân thấp, dù gả cho Dật vương gia cũng không thể lên được mặt bàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.