Chương trước
Chương sau
Đông Việt quốc vốn cởi mở, hôm nay lại sinh thần của Vệ quốc công phu nhân nên có rất nhiều nữ khác đến chúc mừng. Các cô nương trẻ tuổi nghe nói Dương công tử của Bắc Yến quốc đến đều tập trung tới xem. Có điều lại ngượng ngùng tiếp xúc trực tiếp, vì thế nghe nói Vệ quốc công và Dương công tử đến mẫu đơn viên, mọi người đều giả đò đi tản bộ hoặc đi ngang qua, chờ đợi được thấy người trong mộng. Những lời của Vệ Uyển tuy thanh âm không lớn nhưng cũng bị mấy người ở gần nghe được, ai nấy đều tò mò nhìn về bên này.

Khi còn là nô bộc, Lâm Tiểu Trúc còn chưa bị ai khi nhục qua, huống chi là bây giờ. Nàng kinh ngạc nhìn Vệ uyển nói” ta nghe nói mẫu đơn viên của quý phủ không tệ nên mới đến nhìn một chút, cũng không biết trước là Dương công tử và Vệ quốc công sẽ đến. Không ngờ Vệ cô nương lại bẻ cong sự thật như vậy, xem ra Vệ cô nương không giống người thường, trong đầu toàn là nam đạo nữ xướng, nhìn ai cũng thấy chuyện tình nam nữ. A, thật xin lỗi, Vệ cô nương cũng đừng tức giận. Ta không đọc sách nhiều lắm, lại chẳng có văn tài, đại khái không hiểu hết được nam đạo nữ xướng thế nào, xin Vệ cô nương đừng để ý”

Nữ tử bên cạnh nghe vậy, nhịn không được bật cười thành tiếng, thấy Vệ Uyển quay đầu trừng mắt với mình, nàng vội thối lui nấp sau lưng chúng bạn nhưng tươi cười trên mặt vẫn còn.

Cũng không thể trách nàng nha, tại Trần cô nương nói chuyện quá thú vị thôi, rõ ràng là mắng người ta đến cẩu huyết lâm đầu lại có thể nói năng ngọt ngào, tươi cười vui vẻ như vậy, còn bảo đối phương đừng tức giận, đừng để ý. Phỏng chừng Vệ Uyển sẽ bị những lời của nàng làm cho tức chết.

Trong giới nữ quý tộc ở Việt kinh, thân phân của Vệ Uyển khá cao, bình thường chỉ có nàng khi dễ người khác, người ta cũng chỉ có thể nén giận vào lòng, đâu có khi nào bị người mỉa mai nói móc, còn bị nói đến á khẩu như thế. Nếu chuyện này bị truyền đi, nàng cũng đừng mong gả được cho nhà chồng tốt.

Vệ Uyển tức giận đến mặt đỏ bừng, chỉ tay vào Lâm Tiểu Trúc, phẫn nộ quát” Thanh Nhi, thất thần làm gì, nàng nhục mạ cô nương nhà ngươi, còn không tiến lên cho nàng vài cài tát”

“Dạ” tỳ nữ bên người vội vàng tiến lên, giơ tay tính tát Lâm Tiểu Trúc.

Lâm Tiểu Trúc có võ công, sao để cho nàng đánh. Nàng dễ dàng bắt được cổ tay tỳ nữ kia” Ai nha, Vệ cô nương, ngươi làm gì vậy ? ta chẳng qua chỉ nói lời thật, ngươi không cần thẹn quá hóa giận nha, còn sai nha đầu đánh người. Hây da, ngươi không thể vậy được, sẽ làm tổn hại thanh danh của các khuê tú Việt kinh nha. Nếu để Dĩnh vương thấy, coi như là làm hắn mất mặt trước mặt Dương công tử nha”

Thanh âm của Lâm Tiểu Trúc cũng không nhỏ, có lẽ mọi người trong mẫu đơn viên đều nghe được. Cái này không thể trách nàng, bị người ta đánh, khó tránh khỏi kích động, thanh âm cũng thể nhỏ được.

Vệ Uyển chẳng qua muốn mỉa mai Lâm Tiểu Trúc vài câu, cứ tưởng nàng cũng sẽ nén giận như những người khác, có tức cũng bỏ qua, ai ngờ nàng dám cãi lại, còn nói chuyện khó nghe mà khiến người khác không thể phản bác như thế. Mình chỉ nói vài câu đã gây ra chuyện lớn như vậy, người tới xem ngày càng nhiều, ngay cả phụ thân và khách quý cũng đang ở trong mẫu đơn viên. Tuy bình thường phụ thân sủng nàng, nhưng ở trước mặt khách quý làm hắn mất thể diện, hắn nhất định sẽ không tha cho mình. Nghĩ tới đây, Vệ Uyển lại hận không thể bóp chết Lâm Tiểu Trúc.

Nàng muốn nói vài câu rồi lập tức bỏ đi nhưng lúc này nam nhân trong mẫu đơn viên cũng đã đi tới nơi này.

Thấy Viên Thiên Dã đi đầu, khóe miệng Lâm Tiểu Trúc không khỏi nhếch lên. Nàng thừa nhận là mình cố ý nói lớn tiếng, lôi kéo Viên Thiên Dã đến. Nếu nữ nhân của mình bị người khác khi dễ mà hắn không dám thừa nhận quan hệ với mình ở trước mặt mọi người thì nam nhân này không có cũng được. Còn chuyện hắn giải thích vì sao mình là vị hôn thê của hắn ở Bắc Yến lại biến thành người Đông Việt, còn dùng tên giả thì đó là chuyện của hắn. Ai bảo hắn làm nàng mất hứng.

“Sao lại thế này?” Vệ quốc công là chủ nhân, hơn nữa chuyện lại liên quan đến nữ nhi mình nên chưa thấy hình đã nghe tiếng.

“Cha.” Vệ Uyển vừa thấy Vệ quốc công đã nước mắt lưng tròng, bày ra vẻ đáng thương, nức nở nói” cha, không có việc gì, ta và Trần cô nương có chút hiểu lầm nên mới nói lớn tiếng chút thôi, không có việc” . Nói xong còn vé áo thi lễ với Lâm Tiểu Trúc, miễn cưỡng cười nói” Trần cô nương, xin lỗi nha. Vừa rồi ta có gì không đúng, xin ngươi thông cảm cho”

Cô nương này đúng là một nhân tài a. Không hổ là cô nương của thế gia đại tộc, thủ đoạn không đơn giản chút nào. Chỉ một câu nhẹ nhàng đã che đậy chuyện vừa rồi còn được tiếng rộng lượng trước mặt người khác, đồng thời biến mình thành người không có chừng mực. Mặc dù sau khi Vệ quốc công biết được tình hình thực tế, cũng chỉ cho rằng Lâm Tiểu Trúc nàng nhục nhã nữ nhi của hắn, khiến hắn mất hết thể diện trước mọi người, chứ không trừng phạt Vệ Uyển.

Vệ Uyển giả vờ, Lâm Tiểu Trúc nàng cũng càng biết diễn, chỉ cần che mặt, làm ra bộ dáng đáng thương, khi Vệ Uyển xin lỗi xong thì liên tục thối lui như chim sợ cành cong, không ngừng nói” ngươi đừng tới đây, ngươi đừng đánh ta. . . »tự nhiên sẽ ép Vệ quốc công phải hỏi rõ sự việc, bày ra hình tượng công bằng liêm chính.

Loading...

Nhưng Lâm Tiểu Trúc muốn ép Viên Thiên Dã ra mặt, hơn nữa cũng không muốn mang tiếng giả vờ trước mặt các khuê tú. Nàng chỉ nghiên người, lạnh lùng nói” không dám nhận lễ của Vệ cô nương, chỉ cần cô nương đừng sai người ngầm đánh ta, ta đã thấy vui rồi”

Vệ Quốc Công nhíu chặt mày, cẩn thận đánh giá Lâm Tiểu Trúc, muốn biết cô nương này là ai lại dám không nể mặt Vệ quốc công phủ hắn, ở trước mặt mọi người lại bác bỏ ý nguyện muốn hòa giải của nữ nhi hắn. Nhận ra rồi, sẽ tiến hành áp chế trưởng bối nhà nàng, không ngờ nhìn hoài vận thấy lạ mặt, đành hỏi” vị cô nương này, nói vậy là có ý gì ? Vệ quốc công phủ ta tuy được hoàng thượng coi trọng, thừa kế công tước cũng là thế gia, điều này Dĩnh vương biết rõ. Nếu vừa rồi tiểu nữ có gì hiểu lầm với ngươi, lúc này lão phu thay nàng nhận lỗi với ngươi, cô nương sau này không nên nói vậy nữa” . Nói xong còn chắp tay làm một cái ấp với Lâm Tiểu Trúc.

Vệ quốc công làm vậy khiến cho Lâm Tiểu Trúc từ có lý biến thành vô lý, Tiêu Tiêu rất sốt ruột, muốn tiến lên ngăn cản thì Viên Thiên Dã đã ngăn Vệ quốc công lại” Vệ quốc công, khoan đã”

Nói xong, hắn tiến lên, cầm tay Lâm Tiểu Trúc, nói với Vệ quốc công” xin giới thiệu một chút, đây là Lâm Tiểu Trúc, hôn thê của Viên Dương ta. Khoảng thời gian trước vì ta bận rộn, nàng lại cùng Dĩnh vương phi của quý quốc tình như tỷ muội nên mới tới Đông Việt chơi. Tâm tính Tiểu Trúc như đứa nhỏ, vì để tiện chơi đùa, không muốn làm kinh động đến mọi người nên mới dùng tên giả Trần Hi, có chỗ thất lễ, còn thỉnh mọi người tha thứ” nói xong chắp tay lại.

Lời này khiến mọi người ngẩn người, nhất là các cô nương ái mộ Dương công tử, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ với Lâm Tiểu Trúc, nhớ tới những lời Vệ Uyển châm chọc Lâm Tiểu Trúc, cảm thấy việc này như trò cười.

Lê Chấn Vũ đứng sau đám người, mặt mày trắng bệch, hi vọng là mình nghe lầm. Trần Hi cô nương địa vị tương đương, là người cùng mình hợp tác mở tửu lâu, là người mình tâm tâm niệm niệm, sao có thể là hôn thể của Dật vương gia Bắc Yến quốc chứ ? sao có thể ?

“Ha ha, Dương công tử và Lâm cô nương trai tài gái sắc, rất xứng lứa vừa đôi. Vừa rồi lão phu không biết thân phận của Lâm cô nương, tiếp đãi không chu toàn, tiểu nữ lại không hiểu chuyện nên có chỗ thất lễ, thỉnh Lâm cô nương bao dung” . Vệ quốc công là lão thành tinh, thấy Viên Thiên Dã đứng ra làm rõ thân phận Lâm Tiểu Trúc, còn như muốn lấy lại công đạo cho nàng. Hắn cũng biết nữ nhi mình được nuông chiều nên tùy hứng, nếu truy cứu ra càng rắc rối hơn liền vội vàng cười nói với Lâm Tiểu Trúc.

Lâm Tiểu Trúc đã đạt được mục đích, cũng biết với thân phận của Viên Thiên Dã không nên ở Đông Việt ép người quá mức, hơn nữa Vệ Uyển cũng đã bị nàng mắt một trận, cũng vội thi lễ với Vệ quốc công” Vệ quốc công khách khí, Tiểu Trúc tùy hứng, che giấu thân phận theo Dĩnh vương phi đến làm khách, là ta nên xin lỗi Vệ quốc công mới phải” Nói xong lại liếc mắt nhìn Lục Kiện Ninh như xin lỗi nhưng cũng không nói gì.

Lục Kiện Ninh biết, Lâm Tiểu Trúc có thể xin lỗi Vệ quốc công nhưng không thể xin lỗi mình, nếu không mọi người sẽ biết hắn Dĩnh vương hắn và vương phi lại che giấu thân phận của nghĩa muội, đến lúc đó người mất mặt chính là hắn. Cho nên thấy Lâm Tiểu Trúc liếc mắt nhìn mình, hắn cũng chỉ vuốt cằm, tỏ vẻ đã hiểu, không cần phải nhiều lời.

“Hôm nay là sinh thần của Vệ quốc công phu nhân, hẳn nên uống ly rượu mừng để dính lây phúc khí của phu nhân nhưng Viên Dương vừa tới Đông Việt, có một số việc phải xử lý, không tiện quấy rầy, xin cáo từ trước” Viên Thiên Dã tới đây để truy thê, giờ đạt được mục đích rồi, đương nhiên không muốn ở lại lâu, liền chắp tay cáo từ Vệ quốc công.

Vệ quốc công cũng khách khí muốn giữ Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc ở lại ăn cơm, được Lục Kiện Ninh và Tiêu Tiêu khuyên nhủ mới thôi.

Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc ra khỏi phủ Vệ quốc công đã có người đánh xe ngựa tới đó, vừa lên xe, Viên Thiên Dã liền cầm tay Lâm Tiểu Trúc, nhẹ giọng gọi” Tiểu Trúc”

Lâm Tiểu Trúc rút tay lại, phụng phịu không để ý tới hắn.

Viên Thiên Dã cũng không nổi giận, lại vươn tay nắm lấy tay nàng. Lâm Tiểu Trúc muốn rút tay lại nhưng đâu phải là đối thủ của Viên Thiên Dã. Nàng trừng mắt liếc hắn, để mặc hắn nắm tay mình, vẫn phụng phịu không để ý tới hắn.

Viên Thiên Dã thở dài, nhìn Lâm Tiểu Trúc nói” lúc trước ta muốn ngươi ở lại, ngươi liền thẳng thừng cự tuyệt, còn bỏ đi không chút do dự. Ta. . . không cam lòng nên mới nghĩ ra cách như vậy”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.