Chương trước
Chương sau
Lâm Tiểu Trúc quay đầu thấy một nam tử trẻ tuổi, tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, không oai hùng trầm ổn như Viên Thiên Dã và Tiêu Văn Trác, cũng không hào hoa phong nhã như Thẩm Tử Dực mà trong nho nhã lại lộ vẻ khôn khéo,đầu đội ngọc quan, một thân thanh y bằng lụa. Xem ra đây chính là Dĩnh vương Lục Kiện Ninh, chủ nhân của Dĩnh vương phủ, trượng phu của Tiêu Tiêu, cùng với Viên Thiên Dã, Thẩm Tử Dực và Tiêu Văn Trác nổi danh là Hiên Viên tứ công tử.

“Kiện Ninh.” Tiêu Tiêu thấy Lục Kiện Ninh, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, khuôn mặt tái nhợt cũng trở nên sáng bừng.

Lục Kiện Ninh đi tới, có chút giận dữ nói” sao ngươi lại một mình bỏ ra ngoài mà không nói với ta một tiếng ? ngươi như vậy, có biết ta lo lắng lắm không ?” nói xong đưa tay nắm lấy tay Tiêu Tiêu, thấy bàn tay nàng lạnh lẽo, càng thêm tức giận, quay sang khiển trách Thanh Đại” các ngươi làm gì thế ? xuất môn cũng không biết lấy thêm quần áo, lò sưởi tay cho vương phi ?”

Nghe Lục Kiện Ninh tuy trách cứ nhưng thực ra là quan tâm, trong lòng Tiêu Tiêu cảm thấy rất ngọt ngào, ôn nhu nói” Kiện Ninh, đừng trách các nàng, là ta muốn đi ra ngoài. Hơn nữa ta đã mặc rất nhiều, còn luôn ở trong xe, không thấy lạnh”

“Còn nói không lạnh, tay lạnh thế này rồi, sau này đừng đi lung tung nữa. Ngươi muốn ra ngoài, cứ nói ta một tiếng, ta đi với ngươi” Lục Kiện Ninh sắc mặt vẫn như cũ nhưng ngữ điệu ôn nhu hơn nhiều, vươn tay nắm lấy tay Tiêu Tiêu, không ngừng xoa nắn” đi thôi, mau về phòng đi” nói xong nắm tay nàng đi

“Không phải ngươi muốn ra ngoài sao ?” hiển nhiên Tiêu Tiêu đã quên mất Lâm Tiểu Trúc, cũng đã quên nam nhân trước mắt đã làm mình thương tâm muốn chết. Khuôn mặt đỏ ửng, hai mắt ẩn tình nhìn Lục Kiện Ninh, vừa đi theo hắn vừa hỏi

“Ta là muốn đi tìm ngươi, ngươi đã về, ta đương nhiên không cần ra ngoài” Lục Kiện Ninh nắm tay Tiêu Tiêu đi đến trước cỗ kiệu, kéo áo choàng cho nàng, muốn ôm nàng lên kiện.

Lúc này Tiêu Tiêu mới nhớ tới Lâm Tiểu Trúc, xoay người, đưa tay vẫy vẫy Lâm Tiểu Trúc vẫn đứng bên cửa” Tiểu. . Tiểu Hi, mau tới, ta giới thiệu với ngươi”

Rốt cuộc cũng đã nhớ tới mình. Lâm Tiểu Trúc nhún vai, bước nhanh tới.

“Kiện Ninh, đây là Trần Hi, bạn tốt trước kia của ta, hôm nay tình cờ gặp gỡ liền mời đến nhà làm khách” Tiêu Tiêu tuy đơn thuần nhưng cũng không phải không rành thế sự, khi giới thiệu Lâm Tiểu Trúc không hề nhắc tới chuyện trước kia Lục Kiện Ninh từng mời nàng tới phủ làm điểm tâm.

“Trần Hi gặp qua Dĩnh vương gia” Lâm Tiểu Trúc thi lễ.

Lục Kiện Ninh lễ phép hoàn lễ” Trần cô nương là người Đông Việt hay Tây Lăng ? sao lại trở thành bạn cố tri với Tiêu nhi ?”

“Trần Hi là người Đông Việt, thích đi du ngoại khắp nơi, từng tình cờ đồng hành cùng Tây Lăng thái tử và công chúa trên đường đến Nam Hải quốc, vì thế quen nhau” Lâm Tiểu Trúc quy củ đáp.

Biết được nàng là người đã được đại cữu tử xét duyệt qua, Lục Kiện Ninh yên lòng, cười nói” Tiêu nhi ở đây rất tịch mịch, có rảnh liền phiền ngươi đến làm bạn với nàng”

“Dạ” Lâm Tiểu Trúc đáp.

Lục Kiện Ninh quay đầu, nói với Tiêu Tiêu” được rồi, lên kiệu đi. Ta đã sai người chưng tổ yến cho ngươi, lát nữa phải nhìn ngươi ăn cho hết”

Tiêu Tiêu rất hưởng thụ cảm giác được che chở, ngọt ngào đáp ứng, đang muốn vào kiệu thì từ xa có người hô lên” vương gia” , sắc mặt nàng lập tức thay đổi, cắn môi nhìn Lục Kiện Ninh.

Lục Kiện Ninh vỗ vỗ tay nàng an ủi, quay đầu nhìn về phía truyền đến thanh âm, thấy một cỗ kiệu đang vượt qua hành lang gấp khúc đến đây, màn kiệu vén lên, lộ ra một khuôn mặt quyến rũ động lòng người, mỉm cười nhìn hắn. Cỗ kiệu còn chưa dừng hẳn, người bên trong đã nói 'vương gia, may mắn gặp người ở đây, nếu không thiếp thân phải sai người đi khắp nơi tìm người. Tổ phụ ta phái người đến nói việc làm ăn kia đã đàm phán xong, mời người đến xem. Người xem, lúc này có nên đi không ?” nói xong, bước ra khỏi kiệu, cung kính thi lễ với Tiêu Tiêu” tỷ tỷ an” , ánh mắt lại nhìn Lục Kiện Ninh.

“Thật sự? Thật tốt quá.” Lục Kiện Ninh nghe được tin tức này, vẻ mặt vui sướng” đương nhiên là đi ngay bây giờ” quay đầu sang nói với Tiêu Tiêu” trở về nên ăn uống đàng hoàng, đừng hồ nháo. Buổi tối ta đến với ngươi, lên kiệu đi” đưa tay đỡ Tiêu Tiêu lên kiệu.

“Vương gia, ngài mau một chút, nơi đó đang sốt ruột chờ a” nàng kia mở miệng thúc giục” ta lên xe trước, ngươi đến mau nha”

“Được, đến ngay” Lục Kiện Ninh nghe vậy, không kịp an ủi Tiêu Tiêu đang sắp khóc, vội vàng xoau người ra cửa, vượt qua nữ nhân đang cố ý chờ hắn. Sau đó hai người cùng lên xe ngựa, thẳng tiến về phía trước.

Lâm Tiểu Trúc, quay đầu thấy Tiêu Tiêu vốn đã vào kiệu lúc này lại đang đứng bên ngoài, ánh mắt nhìn theo xe ngựa đã đi xa, gắt gao cắn môi, nước mắt rơi như mưa. Sau đó đột nhiên xoay người vào kiệu, giận dỗi quát” trở về” . Nói xong dùng sức thả màn kiệu xuống.

“Dạ, vương phi, người ngồi cho chắc” mấy bà tử vội nâng kiệu lên, đi về phía trước, bên trong truyền ra thanh âm nức nở.

Thanh Đại phân phó một thị nữ khác đi theo cỗ kiệu,còn mình thì nói với Lâm Tiểu Trúc” Trần cô nương, mời lên kiệu”

Loading...

“Được” Lâm Tiểu Trúc âm thầm thở dài, lên một cỗ kiệu khác.

Dĩnh Vương phủ thật lớn, cỗ kiệu đi khoảng hai tuần trà mới dừng lại, Lâm Tiểu Trúc bước ra khỏi kiệu, thấy Tiêu Tiêu đã sớm hạ kiệu, được nha đầu đỡ vào phòng.

“Trần cô nương, ngươi đừng chấp. Tính tình vương phi chúng ta đều thế, giận lên là không để ý tới ai” Thanh Đại giải thích với Lâm Tiểu Trúc, còn tự tay đỡ nàng.

“A, không có việc gì.” Quen biết Tiêu Tiêu một khoảng thời gian, Lâm Tiểu Trúc cũng hiểu tính của nàng, biết nàng tâm tình không tốt nên cũng không trách nàng thất lễ.

“Mời vào đi.” Thanh Đại quay đầu lại nói với Vân San vẫn đi bên cỗ kiệu, ba người cùng tiến vào chính phòng của Tiêu Tiêu.

Vừa vào cửa đã nghe tiếng Tiêu Tiêu tức giận quát” ta không ăn”, tiếp theo là tiếng chén bát bị nàng hất đổ.

Thanh Đại thở dài mộ hơi, đưa mắt bảo tiểu nha đầu thu dọn, tiến lên khuyên nhủ” vương phi, người cái gì cũng không ăn chỉ hại cho thân thể mình, như vậy chẳng phải cho tiện nhân kia đắc ý mà vương gia sẽ đau lòng sao?”

“Hắn sẽ không đau lòng đâu. Ngươi không thấy sao? Tiện nhân kia vừa nói một câu, hắn đã vui đến điên luôn, trong mắt hắn đâu có ta” Tiêu Tiêu khóc lóc, quay đầu thấy Lâm Tiểu Trúc đi vào, giống như thấy người thân, kêu một tiếng Tiểu Trúc rồi vùi mặt vào lòng nàng khóc lớn tiếng.

Lâm Tiểu Trúc cũng không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lung Tiêu Tiêu, để mặc nàng khóc.

Tiêu Tiêu khóc lóc một hồi, mới vô lực dựa vào vai Lâm Tiểu Trúc thút thít. Lâm Tiểu Trúc vội vàng cùng Thanh Đại đỡ nàng đến bên tháp nằm nghỉ, đắp chăn cho nàng, an ủi” được rồi, không có việc gì. Ngươi ngủ một giấc đi, chờ ngươi tỉnh lại, chúng ta sẽ nói chuyện”

Tiêu Tiêu sợ Lâm Tiểu Trúc bỏ đi, nắm chặt tay nàng, lắc đầu nói” ta không ngủ được”

Thanh Đại than nhẹ một tiếng, giải thích với Lâm Tiểu Trúc” hai tháng nay vương phi đều vậy, tức lên là không ăn cơm cũng ngủ không được”

“Vương gia các ngươi không để ý tới sao?” hôm nay nhìn tình cảnh hai người ở chung, trong lòng nàng có rất nhiều cảm xúc. Nàng phải biết rõ tình hình mới có thể khuyên Tiêu Tiêu

“Có để ý” Thanh Đại liếc mắt nhìn Tiêu Tiêu, nhẹ giọng nói” nhưng vương gia bận rộn, đến dỗ một lát liền bị người gọi đi. Thân thể của vương phi ngày càng kém, mà như vậy lại càng không có khẩu vị, cái gì cũng ăn không vô”

Nhớ lại tình hình vừa rồi, Lâm Tiểu Trúc rất muốn hỏi người gọi vương gia đi có phải là nữ nhân kia hay không, nhưng nhìn nhìn Tiêu Tiêu rồi lại thôi. Cảm xúc của nàng vừa bình phục, không nên kích thích, vẫn nên không hỏi.

Nhưng Tiêu Tiêu lại lên tiếng, thanh âm oán hận” phái người gọi hắn chính là nữ nhân vừa rồi. Nữ nhân kia chỉ là nữ nhi của hoàng thương, vì Đông Việt mấy năm qua bị thiên tai, hàng năm lại bì lũ lụt, vùng đất phía bắc lại chẳng thu hoạch được gì, quốc khố trống rỗng. Năm nay hoàng thượng phái Kiện Ninh quản Hộ bộ, lại bảo hắn nạp nữ nhi hoàng thương làm trắc phi, để nhà nàng ra tiền ra sức. Nàng ỷ trong nhà có vài đồng tiền dơ bẩn, lại biết buôn bán, cả ngày dùng cách này bám lấy Kiện Ninh. Kiện Ninh lo nghĩ kiếm tiền cho quốc gia, muốn làm tràn quốc khố, đương nhiên bị nàng nắm mũi dắt đi. Ngươi xem đi, vừa rồi nói có mối làm ăn liền lập tức theo nàng đi ra ngoài”

Lâm Tiểu Trúc nhướng mi” ngươi đã hiểu những điều này, biết Dĩnh vương vì kiếm tiền mới đi cùng nàng ta, sao ngươi lại tức giận?”

Tiêu Tiêu lại khóc 'ngươi không biết, Kiện Ninh ngày càng để ý nữ nhân kia”

Lâm Tiểu Trúc không khuyên,chỉ hỏi” không phải hắn nạp hai trắc phi sao, còn người kia đâu?”

Tiêu Tiêu đang tính nói thì có một nha đầu tiến vào bẩm báo” vương phi, Chu trắc phi đến. Nghe nói vương phi có khách, muốn hỏi xem nên an trí ở đâu cho thích hợp, nàng sẽ dẫn người đi thu xếp”

Tiêu Tiêu môi nhất cắn, lạnh lùng nói:” Kêu nàng tiến vào.”

Nha đầu kia đi ra ngoài, chốc lát sau đưa một nữ nhân mặc áo lụa hồng, khoác lông chồn trăn, váy dài nguyệt bạch. Nữ nhân này ngũ quan không tin xảo bằng Tiêu Tiêu và Cung trắc phi, nhưng ánh mắt cực kỳ linh động, sóng mắt lưu chuyển, khiến người ta liếc mắt một cái liền bị nàng hấp dẫn. Nàng vừa vào cửa, liền cung kính thi lễ với Tiêu Tiêu, không đợi Tiêu Tiêu nói chuyện đã nhìn Lâm Tiểu Trúc cười nói” ta nghe nói chỗ vương phi có khách, chắc là vị cô nương này phải không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.