Chương trước
Chương sau
Tiêu Tiêu bái ở trong lòng Lâm Tiểu Trúc khóc lóc một trận mới lau nước mắt, ngồi thẳng người, thấp giọng hỏi” Tiểu Trúc, ngươi sao lại ở đây ? sao lại thành sư phụ điểm tâm của Lưu ký ? Viên Dương ca ca đâu ?”

Lâm Tiểu Trúc há miệng thở dốc, nhìn Tiêu Tiêu, không biết nên giải thích với nàng tình hình của mình và Viên Thiên Dã thế nào, hồi lâu mới nói” hắn trở lại Bắc Yến, nói muốn cưới Dật vương phi do thái hậu an bài cho hắn, ta và hắn ầm ỹ một trận rồi chạy tới đây, không biết hắn hiện giờ thế nào ?”

Tiêu Tiêu khẽ nhếch miệng, nhìn Lâm Tiểu Trúc, hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng ánh mắt mờ mịt nhìn phía trước bị toa xe ngăn cách, hồi lâu mới thở dài nói” nam nhân, không có ai tốt” tình thâm ý trọng như Viên Dương cũng cô phụ Lâm Tiểu Trúc, thế gian này còn có tình cảm nào bền chắc ?

Lâm Tiểu Trúc im lặng, cũng đưa mắt nhìn toa xe đến ngẩn người. Rời khỏi Bắc Yến đã bốn tháng, không biết trong khoảng thời gian này Viên Thiên Dã thế nào.

“Ngươi. . . có nghe được tin tức gì không ? Viên Dương thực sự thành thân sao ?” Trầm mặc một lát, Lâm Tiểu Trúc vẫn lên tiếng. Ở nơi này bốn tháng, nàng chưa từng hỏi thăm tin tức của hắn. Một là thân phận của nàng hiện tại không có cách để hỏi thăm, hai là nàng sợ hãi. Lúc nàn rời đi, tự cho là hiểu được ý của Viên Thiên Dã, vì nàng là yếu điểm của hắn nên hắn muốn nàng rời khỏi Bắc Yến, để hắn rảnh tay đối phó với Viên Thác. Do đó nàng rời đi, nàng không muốn cản trở hắn, không muốn làm hắn vướng tay vướng chân. . Cũng không ngờ bốn tháng qua hắn không hề phái người đi tìm nàng. Nhớ tới những lời hắn đã nói, niềm tin của nàng bắt đầu dao động. Hắn sẽ không thực sự như làm hắn nói, vì quyền lợi mà thành thân với người khác theo ý chỉ của Thái hậu chứ ?

Tiêu Tiêu lắc đầu” thực xin lỗi, ta không biết. Ngươi cũng biết trong khoảng thời gian này ta đều bận chuyện của chính mình” nói xong, xấu hổ cúi đầu.

Lâm Tiểu Trúc vỗ vỗ tay nàng, an ủi” không có việc gì,ta chỉ tùy tiện hỏi thôi” . Mấy tháng qua, Tiêu Tiêu xảy ra rất nhiều chuyện : yêu đương, thành thân, bị người chèn ép. . . nàng không có tinh thần chú ý chuyện người khác cũng là bình thường.

Thấy Tiêu Tiêu nhiều cảm xúc như vậy, Lâm Tiểu Trúc lại nói” có điều, nếu tiện ngươi có thể nhờ Dĩnh vương hỏi một chút được không? đừng nói với hắn là ta hỏi, ngươi cứ làm như thuận miệng hỏi thôi, dù sao ngươi với Viên Dương cũng quen biết nhau, nếu hỏi thăm một câu cũng chẳng có gì”

“Được” Tiêu Tiêu sảng khoái gật đầu.

“Tiểu Trúc.” Ngay sau đó, nàng lại nắm lấy tay Tiểu Trúc, đáng thương nói” ngươi có thể đến Dĩnh vương phủ ở ? theo giúp ta không ?”

Cô nương này vẫn không biết thế sự như thế. Lâm Tiểu Trúc thở dài” ta quản mười mấy thủ hạ, lại mở mấy cửa hàng, mỗi ngày còn phải cung cấp điểm tâm cho Lưu ký, thực sự không thể đi được”

“Hai ngày, chỉ hai ngày thôi, được không ?” Tiêu Tiêu lại năn nỉ.

Gả đến Đông Việt, nàng bị ủy khuất cũng không dám nói với phụ hoàng, mẫu hậu. Mẫu hậu phái người tới hỏi thăm, nàng cũng chỉ có thể nói tốt, ai bảo trước kia nàng không nghe mọi người khuyên, cứ khăng khăng cố chấp. Cho nên mấy tháng qua vẫn luôn chịu đựng trong lòng, lúc này vất vả lắm mới gặp được Lâm Tiểu Trúc, tuy tuổi nhỏ hơn mình nhưng lại là người thông minh, có chủ ý. Tiêu Tiêu gặp Lâm Tiểu Trúc giống như người chết đuối vớ được cọc gỗ, dù thế nào cũng không chịu buông tay.

*” Haizz, được” Lâm Tiểu Trúc mềm lòng đáp ứng” có điều, hiện giờ ta gọi là Trần Hi, là người Đông Lâm. Chúng ta từng đồng hành ở Nam Hải quốc, tính cách hợp nhau nên trở thành bạn tốt. Ngươi nhớ cho kỹ, đừng nói nhầm”

“Được, Tiểu Hi, ta hiểu” Tiêu Tiêu gật đầu, nhìn Lâm Tiểu Trúc, do dự lại hỏi” ngươi mai danh ẩn tích như vậy là vì không muốn Viên Dương tìm được ngươi sao ?”

“Coi như là vậy đi.” Lâm Tiểu Trúc thở dài một hơi.

“Ngươi đừng khổ sở.” Tiêu Tiêu thấy nàng sắc mặt buồn bực, vội nói” vậy giờ ngươi theo ta về sao ?

“Trước tiên ngươi đưa ta đến chỗ kia, ta nói với người trong tiệm một tiếng, sau đó về nhà thu thập quần áo một chút”

Nói chơi sao, nếu cứ thế mà theo Tiêu Tiêu rời đi, tuy có thể cho người đến tiệm thông báo cho Tôn Hạo một tiếng nhưng vẫn không nói rõ nguyên nhận. Lúc trước nàng bị đưa đến Dĩnh vương phủ làm điểm tâm, La Khải Phàm đã từng lo lắng Dĩnh vương coi trọng nàng, nạp nàng làm cơ thiếp. Bây giờ nếu không minh bạch tới đó, không biết bọn họ sẽ nghĩ thế nào nữa. Nếu như Lưu phu nhân vì chuyện này mà có chủ ý gì đó thì phiền toái to.

“Được” Tiêu Tiêu hướng ra ngoài phân phó” Thanh Đại, quay lại chỗ vừa rồi đi”

“Dạ, vương phi” Thanh Đại vừa đáp, vừa gọi đám hộ vệ đến rồi làm xa phu đánh xe về phía Bách Vị cư.

Loading...

Chỉ chốc lát sau, xe ngựa dừng trước cửa Bách Vị cư. Lâm Tiểu Trúc bước xuống xe, lại nghe Tiêu Tiêu nói” ta cũng đi với ngươi”

Lâm Tiểu Trúc gật đầu” cũng được” rồi lui sang một bên, để nàng xuống trước.

“Vương phi.” Thanh Đại nói” thân thể của người, vẫn nên đừng xuống” trong khoảng thời gian này Tiêu Tiêu ăn không được gì, cả người vô lực, đi vài bước chân tay đã mềm nhũn.

Tiêu Tiêu tâm sự được với Lâm Tiểu Trúc, lại khóc một trận, tích tụ trong lòng giảm hơn nữa, lúc này tinh thần đã tốt hơn trước nhiều. Trừng mắt liếc Thanh Đại” thân thể của ta, ta biết rõ hơn” nói xong cũng không cần ai dìu, đứng lên đi hai bước. Thanh Đại tiến lên phía trước đỡ nàng, không ngăn cản nữa.

Lâm Tiểu Trúc nghĩ nghĩ, hiểu được lo lắng của Thanh Đại, cười nói với Tiêu Tiêu” ta tự tay làm điểm tâm, lát nữa ngươi ăn một ít đi. Vì xú nam nhân mà bỏ bê thân thể của mình thì không đáng”

Nếu Lâm Tiểu Trúc và Viên Thiên Dã hạnh phúc, nói gì Tiêu Tiêu cũng không sẽ không thích nghe nhưng lúc này hai người cùng là người lưu lạc thiên nhai, Tiêu Tiêu nghe những lời này liền thấy hết giận, tâm tình tốt hơn, gật đầu nói” được” rồi đỡ tay Thanh Đại, chậm rãi xuống xe.

Lâm Tiểu Trúc vừa xuống xe, Vân San đã tiến lên bẩm báo” cô nương, vừa rồi ta ngồi ở xe phía sau”

Lâm Tiểu Trúc gật đầu, Tiêu Tiêu làm việc cũng không tệ.

Chiếc xe của Tiêu Tiêu quá mức thu hút, vừa tới đã khiến mọi người chú ý. Tuy nhiên nghĩ rằng quý nhân muốn mua điểm tâm của Lưu ký nên bọn họ chỉ nhìn một cái rồi thôi, bây giờ nó lại quay lại, cảm giác chuyện không tầm thường, nên ai nấy đều đổ xô ra cửa nhìn sang bên này. Thấy Tiêu Tiêu đỡ tay Thanh Đại đi xuống xe, mọi người liền thấp giọng bàn tán, đoán xem đây là vị quý nhân nào, tới đây làm gì. Khi Lâm Tiểu Trúc cũng xuống xe, còn tiến lên nói chuyện với vị quý nhân kia,còn đưa nàng vào Bách Vị cư, mọi người kinh ngạc im lặng rồi sục sôi bàn tán.

Vương lão bản tiệm cơm nói” xe ngựa kia chắc là của Dĩnh vương phủ. Ngươi xe, trên xe ngựa có dấu hiệu của Dĩnh vương phủ nha. Xe như vậy chỉ có Dĩnh vương và Dĩnh vương phi mới có thể ngồi. Vậy chẳng phải người xuống xe là Dĩnh vương phi sao ? Ta cho rằng chỉ có thể là Dĩnh vương phi, không thể là ai khác, nhìn trâm phượng trên đầu nàng đi. Nhưng sao nàng lại ở cùng một chỗ với Trần cô nương của Bách Vị cư, còn đi cùng một xe ngựa ? hay là nàng có quan hệ sâu xa gì với Dĩnh vương phủ ?”

“Không thể nào? Nếu có quan hệ sâu xa với Dĩnh vương phủ, nàng còn chạy tới đây mở tiệm làm gì ? không ở trong phủ hưởng phước? Dĩnh vương phủ lớn như vậy, làm gì nuôi không được một kẻ ăn không ngồi rồi chứ” có người bàn ra.

Lại có một người thần thần bí bí nói” ta nói cho các ngươi một chuyện, hôm kia Trần cô nương được đón đến Dĩnh vương phủ, nói là Dĩnh vương bảo nàng đến phủ làm điểm tâm, không chừng nàng nịnh hót giỏi, làm điểm tâm hợp ý Dĩnh vương phi, lúc này đi ngang qua nên đến xem cửa hàng của nàng”

“Xì, ăn một miếng điểm tâm liền cho nàng ngồi chung xe ngựa với mình, còn cùng nói cùng cười vào tiệm sao ? ngươi làm ăn đã mấy chục năm, sao không thấy có quý nhân nào đối với ngươi như vậy”

Vương lão bản thấy mọi người tranh chấp càng lúc càng hăng, quay đầu nhìn đám hộ vệ có võ trang, vội thấp giọng nói” này, mọi người đừng cãi nữa, chút nữa bọn họ đi rồi, chúng ta tới Bách Vị cư hỏi tiểu tử Tôn Hạo kia chẳng phải là biết sao ?”

Lâm Tiểu Trúc đưa Tiêu Tiêu vào gian trong của cửa hàng, bảo Vân San nhanh chóng pha trà còn mình thì đến Lưu ký lấy điểm tâm. Vừa vào cửa thì thấy La Khải Phàm đang đứng bên cửa nhìn chung quanh, cười nói” La chưởng quỹ, không ngờ Dĩnh vương phi lại là cố nhân trước kia của ta. Nàng ăn điểm tâm ta làm, đoán là ta nên mới tới đây tìm. Hai ngày tới ta đến Dĩnh vương phủ trò chuyện với nàng, nhờ La chưởng quỹ quan tâm chuyện ở các cửa hàng một chút” nói xong phân phó tiểu nhị lấy ít điểm tâm.

Mấy tháng qua, La Khải Phàm nữ tử cùng tuổi với muội muội của mình lại phải tự thuê cửa hàng, mua hạ nhân, thuê nhà ở, huấn luyện hạ nhân, mở tiệm ; một mình vất vả, một mình từng bước vượt qua khó khăn. Tuy nghe nói nàng có chỗ dựa, nhưng khi gặp chuyện cũng không thấy ai đến giúp nàng, vẫn chỉ một mình tự giải quyết. Hôm trước Lâm Tiểu Trúc đến Dĩnh vương phủ, hắn nói những lời kia tuy do Lưu phu nhân bày mưu đặt kế nhưng cũng là thật lo lắng cho nàng. Vừa rồi Lâm Tiểu Trúc chưa nói rõ người ngồi trong xe, hắn vẫn luôn lo lắng. Bây giờ nghe vậy, biết nàng và Dĩnh vương phi là bạn cũ, nếu không đã không gần gũi như vậy, đương nhiên cao hứng thay nàng” không thành vấn đề, ngươi cứ yên tâm đi đi”

“Cảm ơn La đại ca.” Lâm Tiểu Trúc cảm kích nói.

Cầm điểm tâm, trở lại cửa hàng cùng Tiêu Tiêu vừa ăn điểm tâm vừa uống trà, nói chuyện phiếm một lát, phân phó Tôn Hạo vài câu rồi cùng nàng lên xe, đến tòa nhà nàng thuê, lấy ít quần áo rồi cùng Tiêu Tiêu đến Dĩnh vương phủ.

Vừa đến đại môn Dĩnh vương phủ, hai người xuống xe, đang chuẩn bị lên kiều thì nghe có người gọi” Tiêu nhi, ngươi đã trở lại ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.