Chương trước
Chương sau
Lâm Tiểu Trúc đi lên trước một đoạn, thấy có một chiếc xe la trống, nàng vội vàng hỏi thăm xa phu rồi nhảy lên xe, nói ra lộ trình. Xe la thẳng tiến về phía Nam Việt quốc.

“Cô nương, phía sau có một đoàn xe, chúng ta dừng ở ven đường chờ bọn họ đi qua rồi đi nhé” nghe phía sau có tiếng vó ngựa dồn dập, xa phu xe la đề nghị.

“Được” Lâm Tiểu Trúc đương nhiên biết đoàn xe kia là của ai, nàng thả màn xe không còn nhớ rõ màu gốc xuống, ngăn tầm nhìn lại.

Nghe tiếng đoàn xe chậm rãi đi qua, Lâm Tiểu Trúc thở dài một hơi. Nếu không phải lão Tôn ở phía trước chờ nàng, nàng đã ở lại trấn nghỉ một đêm, chờ bọn họ đi xa mới lên đường để tránh gặp mặt.

Nàng đang tính kêu xa phu xe la dừng lại, không ngờ vừa mở miệng, màn xe đã bị vén lên, ngay sau đó một bóng dáng cao lớn chui vào trong xe.

Thấy rõ người tới, Lâm Tiểu Trúc suýt chút nữa thét to chói tai nhưng kìm lại được, thản nhiên nói” Vương gia, có chuyện gì?”

“Cô nương, ngươi đang nói chuyện với ta sao?” xa phu là một lão nhân chừng sáu mươi tuổi, lỗ tai hơi nghểnh ngãng, không biết trong xe có thêm một người, nghe thanh âm của Lâm Tiểu Trúc liền lớn tiếng hỏi.

“Không phải, đi thôi.” Lâm Tiểu Trúc đáp.

Viên Thiên Dã vào trong lại không nói lời nào, chỉ đánh giá chiếc xe, thấy vừa dơ vừa bẩn thì gắt gao nhíu mày, nhếch miệng nhìn Lâm Tiểu Trúc, hiển nhiên là rất tức giận.

Bổn cô nương còn chưa tức giận, ngươi lại ở đây mặt nhăn mày cau là sao? Lâm Tiểu Trúc cũng không thèm hỏi, tức giận quay đầu đi, nhìn màn xe lay động theo nhịp xe chạy.

“Ngươi cứ ngồi xe như vậy mà đến Nam Việt quốc sao?” Viên Thiên Dã lên tiếng, thanh âm trầm thấp, êm tai làm cho người ta cảm giác đặc biệt thoải mái

“Ta thích.” Lâm Tiểu Trúc cũng không biết mình bị làm sao. Tốt xấu gì cũng từng là chủ tớ, Viên Thiên Dã cũng không thiếu gì nàng. Tuy rằng có chiếm tiện nghi của nàng nhưng nàng lại thấy, nếu nàng cứ canh cánh trong lòng thì thành ra nàng rất để ý chuyện đó. Theo ý của nàng, nhìn thấy Viên Thiên Dã, nàng nên thản nhiên, thờ ơ nhưng không có việc gì mới đúng. Nhưng lúc này nàng không biết vì sao không khống chế được cảm xúc của mình, mở miệng ra toàn mùi thuốc súng.

Đôi mắt tối đen như hồ sâu của Viên Thiên Dã nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc, tựa như đang nghiền ngẫm tâm ý của nàng, hồi lâu mới nói” ta biết ngươi không thích ta. Ngươi yên tâm, ta cũng không phải loại người dây dưa. Ngươi không thấy ta còn mang theo vị hôn thê sao?” hắn tự giễu xong, lại cười cười nói” ngươi đi cùng chúng ta đi, như vậy an toàn hơn, nếu không chúng ta sẽ rất lo lắng cho người, dù sao cũng quen biết nhau một khoảng thời gian, chúng ta không thể làm như không nhìn thấy ngươi”

Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, mỉm cười nói” nếu lo lắng an toàn của ta vậy để Viên Ngũ Nương ở lại đi, còn chuyện đi cùng nhau thì xin miễn đi”

Thái độ xa cách của nàng làm bùng cháy lửa giận trong lòng Viên Thiên Dã, hắn dùng sức nắm tay nàng, cắn răng nói” Lâm Tiểu Trúc, ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào? Sợ ngươi không an toàn nên mới phải Viên Ngũ Nương đi theo ngươi, lại sợ các nàng bảo hộ ngươi không chu toàn mà chúng ta vừa ra khỏi thành đã liều mạng chạy, vì để ngươi an tâm, ta coi nữ nhân chán ghét kia là vị hôn thê. Ngươi còn muốn thế nào nữa? xú nha đầu ngươi rốt cuộc có lương tâm hay không?”

Mấy lời này như đánh vào tâm khảm của Lâm Tiểu Trúc, làm cho cảm xúc của nàng cuộn lên, có chút lo lắng, muốn nói mấy lời khiến người thương tâm nhưng lại không thể nói nên lời, muốn đáp trả hắn lại thấy không thích hợp. Đang lúc nàng không biết làm thế nào cho phải thì bên ngoài vang lên thanh âm của Thẩm Tử Dực” Lâm Tiểu Trúc, đường rất dài, hay là chúng ta đánh vài ván cờ đi?”

Những lời này, như một dòng suối mát khiến cho Lâm Tiểu Trúc tỉnh táo lại, thở dài một hơi, nhìn Viên Thiên Dã vẫn còn tức giận bỗng nhiên cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười” có phải ta không đi cùng các ngươi, ngươi sẽ tiếp tục quấy rầy ta đúng không?”

“Đúng” Viên Thiên Dã gật đầu.

“Ta sẽ vẫn đi xe ngựa của ta, tạm thời sẽ đi cùng các ngươi nhưng nếu làm ta mất hứng, ta sẽ lập tức rời khỏi nhóm mà đi một mình”

Vốn có lòng tốt, lo lắng cho sự an toàn của nàng bây giờ lại như phải cầu xin ân huệ của nàng, Viên Thiên Dã trừng mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc không lên tiếng.

“Trừng cái gì mà trừng, sợ ngươi ta không biết mắt ngươi to sao” Lâm Tiểu Trúc tức giận nói.

Viên Thiên Dã không còn thấy bóng dáng.

Tức giận bỏ đi rồi? mà Lâm Tiểu Trúc xả giận xong, tâm tình cũng tốt hơn, nói với bên ngoài” Dực công tử, chờ ta tìm được xe ngựa của mình rồi sẽ cùng ngươi chơi cờ”

“Thật sự? Thật tốt quá.” Thẩm Tử Dực thò đầu vào, kinh hỉ đáp.

Lâm Tiểu Trúc nhướng mi, cảm giác cùng nhau đi đường cũng không phải quá xấu.

Nếu đã quyết định đi chung, Lâm Tiểu Trúc cũng không muốn làm chậm trễ mọi người. Muốn đến trấn kế tiếp cũng phải mất hai canh giờ, nếu còn trì hoãn thì e rằng tới tối mới đến được. Nàng gọi Viên Thập đến, nói cho hắn biết bộ dáng và hình dạng xe ngựa, muốn bọn họ để ý một chút. Viên Thập lập tức phân công tìm kiếm, chốc lát sau đã thấy lão Tôn đánh xe chạy tới.

“A Trúc, làm ta lo muốn chết, nếu không nhìn thấy ngươi, ta đã nghĩ sẽ đến huyện nha đánh trống tìm người ah” lão Tôn nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc, thở phào nhẹ nhõm.

“A, không có việc gì, để ngươi đi trước thì ta nhất định sẽ vượt qua được” Lâm Tiểu Trúc vừa nói vừa trả tiền thuê xe la

“A Trúc, đây là. . .” Lão Tôn thấp giọng chỉ và ba chiếc xe ngựa xa hoa hỏi.

“Đây là xe của chủ nhân ta làm việc trước kia, vừa lúc gặp được bọn họ nên chúng ta cùng nhau lên đường”

“Như vậy thật tốt. Một nữ hài tử,bộ dáng lại xinh đẹp như ngươi mà đi đường một mình thực sự rất nguy hiểm” lão Tôn thoải mái tươi cười.

Xem ra, đi theo mình khiến cho lão nhân gia bị áp lực, Lâm Tiểu Trúc thở dài nói” ngươi đi đi, ta sẽ đi xe ngựa kia, ngươi đi theo đoàn xe là được”

“Dạ, cô nương” lão Tôn nhìn ba chiếc xe kia, không khỏi cung kính hơn với nàng.

Lâm Tiểu Trúc như bỏ được gánh nặng, xốc màn chiếc xe ngựa thứ nhất lên, vừa thấy đã nhướng mi hỏi” Vương gia, sao ngài cũng ở đây ?”

Viên Thiên Dã đen mặt nhìn nàng hỏi lại” ta không thể tới sao ?”

“Dực công tử nói có thể, vậy thì có thể.” Lâm Tiểu Trúc cười tủm tỉm nói. Nếu muốn cùng đi Nam Việt quốc, vậy thì hòa bình ở chung đi.

Xe ngựa của Thẩm Tử Dực rộng rãi thoải mái, bên trong dường còn có huân hương, như có như không, làm người tam cảm giác rất thoải mái, khoan khoái.

Thẩm Tử Dực rót cho Lâm Tiểu Trúc một ly trà rồi bày bàn cờ ra” đến, chơi cờ đi”

Tỳ nữ cỡi ngựa phía sau vẫn chú ý động tĩnh của Lâm Tiểu Trúc, lúc này nhảy lên xe báo cáo với Dư Ngọc” cô nương, Lâm Tiểu Trúc lên xe của Dực công tử, Vương gia sau khi lên chiếc xe la kia cũng đã lên xe của Dực công tử, hiện bọn họ đang chơi cờ”

Tỳ nữ ngồi bênh cạnh Dư Ngọc vụng trộm liếc chủ tử một cái, hỏi” ai chơi cờ ?”

“Là Lâm Tiểu Trúc cùng Dực công tử chơi cờ, Vương gia ở bên xem.”

“Uh, đã biết, đi xuống đi.” Dư Ngọc nói, thấy tỳ nữ kia đã xuống xe, nàng rốt cuộc không nhịn được nữa mà rơi nước mắt.

“tiểu thư, chẳng qua chỉ là một hạ nhân, bộ dạng cũng không đẹp bằng cô nương” tỳ nữ Nhuận Nhi vội vàng khuyên nhủ.

Dư Ngọc vung khăn tay, cả giận” Ngươi biết cái gì? Lúc trước Vương gia vì hạ nhân này mà làm cho cửa tiệm của Hà Văn Thanh phải đóng cửa, nàng chỉ là một hạ nhân, là một tiện nô nhưng không biết làm thế nào mà Vương gia lại đồng ý cho nàng danh hiệu trắc phi”

“Thì tính sao? Tiểu thư là chính phi, nàng ở trước mặt tiểu thư chẳng qua chỉ là thiếp, cho dù Vương gia thích nàng thì đã sao ? nếu nàng xuất thân là hạ nhân thì đương nhiên không có núi để dựa vào, cũng chẳng được học hành là bao, luận thủ đoạn, luận tâm cơ, chỉ sợ ngay cả tỳ nữ như chúng ta cũng không bằng. Chúng ta sẽ làm chút chuyện khiến Vương gia biết được nàng ta không thể lên mặt bàn, tự nhiên sẽ không thích nàng nữa, đến lúc đó muốn đánh muốn giết không phải tùy tiểu thư sao ?”

“Nhưng Vương gia hắn. . . ngươi nhìn xem thái độ của hắn đi. Hắn thấy ta như nhìn thấy rắn rết, luô phụng phịu, không thèm liếc mắt nhìn một cái, thậm chí còn xem như không tồn tại. Vừa rồi ngươi cũng thấy đó, Lâm Tiểu Trúc không thèm để ý đến hắn, hắn lại chủ động chạy đến xe nàng ta, còn ở trong đó nói chuyện tới nửa ngày. Lúc này Dực công tử mời Lâm Tiểu Trúc chơi cờ, hắn cũng ở đó. Theo ta thấy, ta đường đường là đích nữ của An Viễn hầu, cần gì phải hạ mình khom lưng nhìn sắc mặt hắn, dù sao hôn sự này cũng do Thái hậu hạ chỉ, chỉ cần ở kinh thành lấy lòng Thái hậu là được, còn sợ hắn kháng chỉ không tuân sao ?

“Nhưng phu nhân có nói, đêm đó, Vương gia hắn. . .” Nhuận Nhi vừa nói tới đây, Dư Ngọc càng khóc dữ hơn, đành chuyển đề tài” nếu tiểu thư đi theo, có lẽ Vương gia sẽ thay đổi chủ ý. Tiểu thư, ở Bắc Yến quốc, ngoại trừ Thái hậu và hoàng hậu, còn có ai tôn quý hơn Dật vương phi đâu ? vì vinh quang về sau, bây giờ chịu chút ủy khuất có đáng là gì”

“Có Lâm Tiểu Trúc bên cạnh, Vương gia sao còn nhìn thấy ta”

Nói tới nói lui cũng quay lại đề tài cũ, Nhuận Nhi hít sâu một hơi, khuyên nhủ” được rồi, tiểu thư đừng khóc nữa, lát nữa mắt sưng lên để Vương gia nhìn thấy sẽ không tốt lắm”

Dư Ngọc chậm rãi lau nước mắt, nhìn ra ngoài xe.

“Thực ra có một số việc, không nên để nước tới chân mới nhảy, bây giờ ở cùng một chỗ, một khi có cơ hội, chúng ta sẽ cho Lâm Tiểu Trúc một bài học, làm cho Vương gia thấy rõ bộ mặt thật của nàng” Nhuận Nhi lại hiến kế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.