Chương trước
Chương sau
Viên Thiên Dã và Thẩm Tử Dực dáng người đềi cao lớn, khí vũ hiên ngang, gương mặt anh tuấn, chậm rãi đi tới trong ánh nắng khiến cả nhà Lưu Xa quên khóc, há mồm mà nhìn. Những người này nhìn khí chất không phải là người bình thường nhưng rốt cuộc bọn họ là loại người nào ? quan trọng nhất là bọn họ vào bằng cách nào.

“Lưu đại nhân, vừa rồi ngươi nói muốn xử lý chuyện này thế nào phải không ?” Viên Thiên Dã lướt qua một nhà Lưu gia, đi đến bên cạnh Lâm Tiểu Trúc, ngồi xuống vị trí chủ thượng, từ trên cao nhìn xuống cả nhà Lưu gia, chậm rãi lên tiếng

Lưu xa thấy hai người này, sự hoảng sợ còn nhiều hơn khi đối mặt với Lâm Tiểu Trúc nhưng dù sao cũng là người đứng đầu một huyện, là chủ gia đình nên cố lấy bình tĩnh hỏi” xin hỏi, nhị vị công tử là. . .”

Hắn rất rõ ràng, Lâm Tiểu Trúc ăn mặc như vậy, lại có hai ẩn vệ võ công cao thâm, giống như là thám tử của hoàng đế, sợ phạm húy kiêng kị cho nên mới không hỏi lai lịch thân phận của nàng, chỉ cần biết nàng không phải người bình thường là được nhưng hai vị công tử này vừa nhìn đã biết là người có thân phận cao quý. Nếu đã vậy còn không hỏ rõ, không chỉ không có cấp bậc lễ nghĩa mà cũng không có kính ý.

“Làm càn, thân phận Vương gia nhà ta, ngươi có thể hỏi tới sao ?” Viên Thập đứng sau lưng Viên Thiên Dã quát lớn

“Vương, Vương gia?” Lưu Xa ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Viên Thiên Dã, trừng mắt nhìn. Ở Bắc Yến quốc có thể xưng vương gia cũng chỉ có Đoan vương và Duệ vương, nay Đoan vương đã chết, Duệ vương là Thái thượng hoàng, thế tử của Duệ vương chính là hoàng đế, ngoài ra còn có Dật vương gia mới nhận tổ quy tông hai ngày trước.

Vị trước mắt thực sự là Dật vương gia sao ?

Nhìn xiêm y cắt may khéo léo trên người Viên Thiên Dã, ngay cả người sành sõi cũng không nhận ra là cẩm bào gì, còn có Lâm Tiểu Trúc vừa thấy hắn đi vào đã cung kính đứng sang một bên. Lưu Xa liền thấy choáng váng. Vừa rồi chỉ phải đối phó với một tiểu cô nương mà tiểu cô nương thì luôn mềm lòng, cả nhàn cứ khóc lóc cầu xin thế nào cũng vượt qua tai họa. Nhưng bây giờ Dật vương gia đến đây, bên cạnh hắn còn có một vị công tử quý khí, không rõ lai lịch, e là cửa này khó qua rồi.

Thấy Lưu Xa ngơ ngác không nói tiếng nào, Viên Thiên Dã lại hỏi” ta nghe nói, ngươi chuẩn bị đánh gãy chân con ngươi, không cho hắn xuất môn nửa bước, đúng không ?”

“Dạ. . dạ” Lưu Xa không dám dùng lại chiêu một khóc hai nháo ba thắt cổ mà đành phải nói thật

“Được, vậy hành hình đi” Viên Thiên Dã thản nhiên nói.

“A?” Lưu Xa giật mình. Hắn cứ tưởng vị vương gia này đến đây sẽ hỏi vài câu, khi đó hắn sẽ tìm cách giải thích, biện hộ, khiến cho tội lớn thành nhỏ, tội nhỏ liền bỏ qua nhưng sao không hỏi gì đã trực tiếp dụng hình ?

Hắn không khỏi lo lắng nhìn lão thái thái.

“Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng a!” Lưu Nghiệp bị dọa đến hồn phi phách tán, phủ phục tiến lên liên tiếp dập đầu.

“Vương gia, Vương gia, Lưu gia ta chỉ có một đứa cháu trai, ngài tha cho hắn lần này đi” lão thái thái cũng vừa khóc vừa xin.

Viên Thiên Dã hừ lạnh một tiếng” những nữ tử bị các ngươi bắt về có phải cũng khóc lóc cầu xin các ngươi như vậy, các ngươi có buông tha các nàng không? Nếu không phải ngươi dung túng con mình, hắn làm sao ra nông nỗi như hôm nay. Các ngươi đã không cách dạy con vậy thì hôm nay ta thay các ngươi quản giáo hắn, đó cũng là vinh hạnh của các ngươi” hắn lạnh lùng quét mắt nhìn Lưu phu nhân” dìu lão thái thái ra ngoài,nếu không không chỉ là đánh gãy chân đơn giản như vậy đâu”

Lưu phu nhân bị ánh mắt uy hiếp của hắn làm cho rùng mình, nào dám không theo, vội cùng nha hoàn vừa dìu vừa túm lão thái thái đi ra ngoài.

Lưu Xa nghe vậy lại thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nếu như đánh gãy chân con hắn mà tai họa này sẽ qua, vậy thì đánh đi. Dù sao tai họa này cũng do nghiệt tử này gây ra, hắn nên chịu tội. Đánh hắn một trận, cho hắn biết tốt xấu, coi như là trong họa được phúc.

Viên Thiên Dã thấy lão thái thái đã đi, liền quát” Viên Thập, động thủ đi”

“Dạ, Vương gia” Viên Thập liền ôm quyền đi đến cạnh Lưu Nghiệp, không đợi hắn có phản ứng đã phóng một chưởng.

“Ah” Lưu Nghiệp hét lên thảm thiết, ôm chân cuộn người, đau đến ngẩn ra.

“Được rồi, Vương gia.” Viên Thập lui về phía sau Viên Thiên Dã.

Viên Thiên Dã biết Viên Thập có thể hiểu được ý mình, một chưởng này đã đập gãy chân Lưu Nghiệp, sau này hắn đi lại cũng khó khăn, sẽ không dám nảy sinh tâm tư hại người, quay sang nói với Lưu Xa” Lưu Xa, mấy năm qua ngươi làm quan cũng cần cù thanh liêm, chuyện này ta sẽ không liên lụy tới ngươi nhưng mỗi một câu ngươi nói với Lâm cô nương vừa rồi phải nhớ cho kỹ. Ta sẽ phái người đến xem ngươi có thực hiện lời nói hay không, nếu ngươi còn để con mình làm xằng làm bậy cụng thất hứa, bổn vương nhất định sẽ không bỏ qua”

“Dạ, dạ, đa tạ Vương gia minh giám” Lưu xa không ngờ Viên Thiên Dã lại xử lý công bằng như vậy, cảm động đến rơi nước mắt.

“Đi thôi.” Viên Thiên Dã đứng dậy liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái.

“Xin vương gia dừng bước, hạ quan có món vịt nướng tổ truyền rất ngon, chẳng biết có may mắn được vương gia nếm thử cũng là để cho hạ quan thể hiện tấm lòng” Lưu Xa thự ra mong mất sát thần này rời khỏi Ngô trấn càng nhanh càng tốt nhưng vẫn làm ra vẻ, nói vài lời hay.

“Không cần” Viên Thiên Dã thẳng thừng từ chối, thấy Lâm Tiểu Trúc chỉ cúi đầu không thèm nhìn hắn, hắn liền bước ra ngoài trước.

“Đi thôi, Lâm cô nương.” Thẩm Tử Dực cũng đứng dậy, mỉm cười nói với Lâm Tiểu Trúc.

Lâm Tiểu Trúc mỉm cười với hắn” Dực công tử, mời.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? hắn có xúc phạm tới ngươi không ?” vừa đi, Thẩm Tử Dực vừa ân cần hỏi.

“Không có.” Lâm Tiểu Trúc nói. Nếu bọn họ có thể tìm đến Lưu phủ thì cũng đã biết được tình hình, nàng cũng lười nói chi tiết, ngược lại tò mò hỏi” các ngươi sao lại tới đây ?”

“Ta muốn về Nam Việt quốc mà Dật vương gia trước kia đã đáp ứng theo ta về Nam Việt quốc điều trị thân thể cho phụ hoàng, mẫu hậu ta”

“Ah, thì ra là vậy, thật trùng hợp” Lâm Tiểu Trúc cười nói. Còn chuyện vì sao bọn họ biết chuyện của nàng, lại tìm đến được Lưu phủ, nàng cũng không để ý. Có Viên Ngũ Nương đi theo, nàng đi đến đâu cũng không thoát khỏi lòng bàn tay Viên Thiên Dã.

Viên Thiên Dã đi phía trước, nghe hai người chuyện trò rôm rả, trong lòng rất bực.

Ra khỏi Lưu phủ, Lâm Tiểu Trúc thấy ba chiếc xe ngựa xa hoa đứng phía trước, nàng quay đầu tò mò hỏi” chỉ có hai người các ngươi sao lại có tới ba chiếc xe ngựa?”

Vừa mới dứt lời, màn xe của chiếc xe ngựa thứ ba bị xốc lên, một nha hoàn nhảy xuống, sau đó đỡ một vị cô nương xuống. Cô nương kia vừa nhìn thấy Viên Thiên Dã đã cười tươi như hoa, tiến lên hỏi” Vương gia, mọi chuyện thỏa đáng chứ?”

Viên Thiên Dã không nhìn nàng, trực tiếp đi tới xe ngựa của mình nhưng không lên xe mà quay đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc và Thẩm Tử Dực.

Cô nương kia thấy thế cắn môi rồi xoay người nhìn về phía bên này, thấy Lâm Tiểu Trúc mặc nam trang đầy bụi bặm, bộ dáng giống như hạ nhân không được thu lưu, còn tưởng nàng là hạ nhân Lưu phủ nên không nhìn nữa.

Lâm Tiểu Trúc thấy cô nương kia mắt xếch, mũi cao, dáng người cao gầy, phong tư yểu điệu, đúng là một đại mỹ nhân, đứng chung một chỗ với Viên Thiên Dã quả là trai tài gái sắc, xứng vô cùng.

Nàng nhíu mày, dừng bước, thấp giọng hỏi Thẩm Tử Dực” ai vậy?”

Thẩm Tử Dực liếc nhìn nàng, tựa tiếu phi tiếu nói” Dư Ngọc, đích nữ của An Viễn hầu”

“Dư Ngọc?” Lâm Tiểu Trúc nghĩ nghĩ, bỗng nhiên” A” một tiếng,” Ta nhớ ra rồi, thì ra vị này được Thái hậu chỉ định làm vương phi của Dật vương gia”

Thẩm Tử Dực thấy cảm xúc của Lâm Tiểu Trúc vẫn bình thường, tâm tình vô cùng vui sướng, cười nói” cũng không phải vậy”

Không biết tại sao, Lâm Tiểu Trúc bỗng nhiên cảm thấy không khí hôm nay vô cùng nặng nề. Nàng hít sâu một hơi, ngăn lại cảm giác không thoải mái trong lòng, nhướng mi, ra vẻ không việc gì hỏi” nàng đã thành thân với Dật vương gia? Cũng theo đến Nam Việt quốc?”

Thẩm Tử Dực cười ra tiếng” ngươi chỉ mới rời đi có hai ngày,đâu có nhanh như vậy. Vương gia quý tộc thành thân ít nhất cần nửa năm để chuẩn bị”

Lâm Tiểu Trúc không hỏi chuyện này nữa, quay đầu nhìn xa xa nói” các ngươi đi trước đi, không cần quan tâm ta. Ta có mướn xe ngựa, đi lại chậm, không dám làm chậm trễ hành trình của các ngươi” nói xong phất tay, xoay người đi về phía trước. Bên kia có rất nhiều xe ngựa, nàng muốn mướn một chiếc đuổi theo Tôn lão.

“Lâm cô nương.” Thẩm Tử Dực nghe nàng nói vậy thì nóng nảy hẳn” chúng ta cũng đi Nam Việt quốc, hay là đi cùng nhau đi, trên đường có thể chiếu ứng cho nhau. Đoạn đường này cũng có tới mấy ngàn dặm, ngươi một mình lẻ loi như vậy rất không an toàn, chuyện như hôm nay chắc chắn sẽ còn gặp không ít”

“Không được.” Lâm Tiểu Trúc cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

“Tiểu Trúc!” Viên Thiên Dã nghe được những lời của Thẩm Tử Dực, sắc mặt đột biến, đi nhanh đến trước mặt nàng, nghiêm mặt nói” đừng hồ nháo”

Lâm Tiểu Trúc ngạc nhiên nhìn hắn” Vương gia, ta muốn đi đâu thì sao lại hồ nháo? Xin hỏi, có phải ta đã chuộc thân rồi đúng không? hiện tại ta tự do đúng không? ta muốn đi đâu cũng không cần ngươi cho phép đúng không?” nói xong đi vòng qua người hắn, tiếp tục đi về phía trước,đi được hai bước, dừng lại nói” đúng rồi, phiền ngươi gọi Viên Ngũ Nương và Viên Lục Nương về đi. Yên tâm, ta chỉ là bá tánh bình dân, sẽ không làm chuyện trái pháp luật, ngươi không cần phái người giám thị ta”

Nói xong lại tiếp tục đi thẳng.

Thẩm Tử Dực thấy Viên Thiên Dã bị Lâm Tiểu Trúc nói đến nghẹn họng, mặt đen như đít nồi thì tâm tình vô cùng sảng khoái, cao giọng nói” Lâm Tiểu Trúc, nếu ta không đi cùng Dật vương gia, có phải ngươi sẽ đồng ý đi cùng ta không?”

“Cảm ơn, không cần.” Lâm Tiểu Trúc cũng không quay đầu lại, phất tay nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.