Chương trước
Chương sau
Mấy ngày nay Lâm Tiểu Trúc say mê nghiên cứu kỳ nghệ, ban ngày cùng Thẩm Tử Dực đánh cờ, buổi tối tự mình xem sách, nghiên cứu thêm. Nàng vốn là người thông minh, chăm chỉ đọc sách lại được Thẩm Tử Dực giảng dạy cặn kẽ nên chỉ mấy ngày ngắn ngủi nàng đã có thể đánh thắng cao thủ kỳ nghệ như Thẩm Tử Dực, đương nhiên là cao hứng vô cùng. Vì vậy nàng không chú ý tới sự khác thường trong mắt Thẩm Tử Dực, sắp lại bàn cờ, mỉm cười nói” đánh ván nữa”

Thẩm Tử Dực nhãn châu chuyển động, nháy mắt mấy cái nói” thì ra ngươi kỳ nghệ không tinh, nếu đánh cược thì thành ra ta chiếm tiện nghi của ngươi, bân giờ ngươi đã có thể đánh bại ta, chúng ta có cần đánh cược không?”

“Ta một nghèo hai trắng”

“Đương nhiên không dùng tiền làm phần thưởng, Lâm cô nương trù nghệ cao siêu nhưng chưa có cơ hội ăn món do ngươi làm. Hay là vầy đi, nếu ngươi thua, ngươi nấu món gì đó cho ta ăn, nếu ta thu, ta tặng cho ngươi mấy cuốn sách dạy đánh cờ này”

“Thật sự?” Lâm Tiểu Trúc nhãn tình sáng lên. Nàng đang tiếc nuối nếu rời khỏi Thẩm viên thì sẽ không được đọc mấy cuốn sách này nữa, bây giờ Thẩm Tử Dực lấy nó làm vật đánh cược, đúng là cơ hội tốt. Tuy tỷ lệ nàng thắng cuộc không lớn nhưng nàng cũng không sợ thua, mấy ngày nay không nấu ăn, nàng cũng có chút ngứa ngáy. Thẩm Tử Dực chiếu cố cho nàng như vậy, nói là có ơn cứu mạng cũng không quá, mấy ngày nay cũng chiêu đãi rất tốt, làm một bàn đồ ăn cảm ơn hắn cũng nên. Chẳng qua mấy ngày nay hắn không lên tiếng, nàng cũng khó mở lời. Dù sao người ta cũng có ngự trù, vẫn làm thức ăn khẩu vị Nam Việt quốc, tay nghề của nàng nhất định sẽ không được để mắt tới. Bây giờ là cơ hội tốt, lại có thể thể hiện tâm ý.

“Đương nhiên, nhưng ngươi muốn sách sạy đánh cờ đánh thắng ta rồi mới tính đi” Thẩm Tử Dực hưng trí bừng bừng cầm lấy quân cờ.

Quân trắng đi trước. Lâm Tiểu Trúc cầm một quân trắng đặt xuống bàn cờ. Thẩm Tử Dực không chút lưỡng lự dùng quân đen chặn thế công của quân trắng.

Lâm Tiểu Trúc không để ý, lại đặt tiếp một quân cờ.

Chưa đến một khắc, cả ba mươi quân cờ đều tập trung ở góc trái bàn cờ, quân đen của Thẩm Tử Dực chiếm cứ một góc, một số khác chia quân trắng của Lâm Tiểu Trúc ra làm hai, một nhóm chia làm hai nhóm, xông xáo chém giết, liều chết dây dưa.

Mới đầu Lâm Tiểu Trúc cảm thấy thoải mái nhưng bắt đầu ngưng trọng lại, đã đi hết năm mươi quân cờ, bàn cờ cũng kín mít, thế cục khẩn trương hẳn, quân cờ tranh nhau sống chết. Nàng hiện tại gặp phải tình thế khó khăn, nàng cần phải tìm đường sống nhưng quân đen bám riết không buông, binh lục lại bị phân tán, vô cùng khó xử.

Lâm Tiểu Trúc đang nhíu mày suy tư, Trang ma ma đi vào bẩm báo” Ngũ hoàng tử, bên ngoài có gã sai vặt đến báo, nói Viên thần y cầu kiến”

“Nga?” Thẩm Tử Dực liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái, thấy nàng vẫn nhìn bàn cờ chằm chằm, dường như không nghe được lời Trang ma ma nói, lấy tay gõ bàn, nói với Lâm Tiểu Trúc đang ngạc nhiên ngẩng đầu” công tử nhà ngươi đến”

Lâm Tiểu Trúc chau mày, bĩu môi nói” sớm không đến trễ không đến, lại đến vào lúc này, chúng ta còn chưa đánh cờ xong nha” tuy nói vậy nhưng vẫn đứng lên.

Thẩm Tử Dực trầm ngâm một lát rồi nói với Trang ma ma” ngươi bảo hạ nhân đưa hắn đến đây đi” , sau đó quay sang nói với Lâm Tiểu Trúc 'chúng ta tiếp tục, dù sao hắn từ ngoại viện đến đây cũng mất một quãng đường dài”

'Được, được” Lâm Tiểu Trúc một lòng nghĩ tới ván cờ, cảm thấy cách này thực sự là vẹn cả đôi đường, cao hứng phấn chấn ngồi xuống, quay đầu nói với Trang ma ma” phiền ma ma đưa công tử nhà ta đến đây'

“Đưa khách vào là bổn phận của lão nô” Trang ma ma cười nói, xoay người đi ra ngoài, mày nhíu lại.

Lúc đầu Trang ma ma khinh thường Lâm Tiểu Trúc, không cô nương nhà đàng hoàng nào lại đến nhà công tử trẻ tuổi ở tới mấy ngày nhưng sau này thấy Ngũ hoàng tử cứ rảnh rỗi lại đến tìm nàng, hơn nửa thái độ cực kỳ cung kính, dường như sợ làm phiền Lâm Tiểu Trúc, nàng mới suy nghĩ lại. Tuy nhiên lúc nãy nghe Ngũ hoàng tử nói với Lâm Tiểu Trúc là” công tử nhà ngươi” , như vậy người đó là chủ tử của Lâm cô nương, mà Lâm Tiểu Trúc vẫn thản nhiên,tiếp tục chơi cờ, trong lòng nàng lại nổi lên tính toán.

Theo gã sai vặt đến nhị môn, Trang ma ma nhìn thấy công tử ngồi ở đại môn dù là tướng mạo hay khí chất đều không thua hoàng tử nhà mình, trong lòng càng thêm tò mò với thân phận của Lâm Tiểu Trúc, cười nói với Viên Thiên Dã” công tử, mời theo lão nô” . thấy Viên Thập cũng đi theo Viên Thiên Dã, nàng lại nhịn, không nói ra miệng.

Theo lý, hoàng tử nhà mình nên đến tiền thính tiếp khách, như vậy mới hợp lễ nghĩa nhưng lúc này hắn chẳng những ở phòng khách nhân, mà còn mang nam tử xa lạ khác tiến vào. Tuy Thẩm viên không có nữ chủ nhân nhưng làm vậy cũng không hợp quy củ. Hoàng tử nhà mình luôn làm việc không có chừng mực, lúc này, nàng đương nhiên không thể để gã sai vặt kia ở ngoài cửa.

Viên Thiên Dã cũng thấy không thích hợp, nhìn kiến trúc chung quanh hỏi” ma ma, đây là hậu trạch”

“Dạ, khi Viên công tử đến, ngũ hoàng tử chúng ta đang cùng một vị cô nương chơi cờ, mà vị cô nương kia hình như công tử cũng quen biết. Cho nên hoàng tử mới để lão nô trực tiếp mang công tử đến chỗ vị cô nương đó ở. Viên công tử yên tâm, hoàng tử chúng ta chưa cưới chính thê, ngay cả trắc phi, cơ thiếp cũng không có, hậu trạch cũng không hẳn là hậu trạch, cũng không quá câu nệ” Trang ma ma giải thích cặ kẽ, mong bù lại chỗ thất lễ của hoàng tử nhà mình.

Viên Thiên Dã nghe nói Thẩm Tử Dực ở trong viện của Lâm Tiểu Trúc chơi cờ cùng nàng, hơn nữa Lâm Tiểu Trúc nghe nói hắn đến cũng không đi ra nghênh đó, mặt liền đen như đít nồi, yên lặng cùng Trang ma ma đến U Trúc viện, vừa vào sân đã nghe tiếng nói vui vẻ của Lâm Tiểu Trúc tử đại sảnh truyền đến” ha, rốt cuộc đã chuyển bại thành thắng, chờ xem, ván này ta nhất định thắng, sách dạy cờ này nhất định thuộc về ta”

“Đừng vui mừng sớm như vậy, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu” Thẩm Tử Dực không phục.

“Viên công tử mời vào đi.” Trang má má biết khi hoàng tử và Lâm cô nương chơi cờ không muốn có người quấy rầy, nên nàng không vào thông báo mà trực tiếp đưa hắn đến đại sảnh.

Viên Thiên Dã đi vào đại sảnh liền thấy bàn bát tiên giữa phòng không có ai nhung bên góc trái gần cửa sổ, có một tháp gỗ rộng lớn, bên trên có bàn cờ và hai ly trà. Thẩm Tử Dực và Lâm Tiểu Trúc ngồi xếp bằng đối diện nhau trên tháp gỗ, tập trung tinh thần chơi cờ. Lâm Tiểu Trúc mặc áo tử hồng sắc ngân văn thêu bách điệp, váy dài vàng nhạt thêu bạch lan, trâm phỉ thúy hình con bướm chạm rỗng cắm trên búi tóc đào tâm kế đen bóng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ thần thái sáng láng, ánh mắt sáng ngời, mũi thẳng, môi hồng nhìn qua làm cho người ta có chút đui mù. Nàng dường như đang rất phấn khích, mặt lộ vẻ đắc ý, mắt mở to, tươi cười nói” không phục sao ? vậy thì đánh đến khi ngươi chịu phục mới thôi”

Viên Thiên Dã cảm giác tâm của mình như chùng xuống. Y phục trang sức trên người Lâm Tiểu Trúc không phải hắn đưa đến, nàng chói sáng như vậy hắn cũng chưa từng thấy qua, ngay cả biểu tình dương dương đắc ý của nàng, hắn cũng chưa từng thấy xuất hiện.

Nàng vẫn che giấu sự chói sáng của mình, là vì hắn không cho nàng cơ hội để nở rộ, chói sáng sao ?

Viên Thiên Dã đứng ngay cửa, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Thấy Viên Thiên Dã đứng ngây người cạnh cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc, biểu tình trên mặt liên tục thay đổi, Trang ma ma vội tiến lên, nói với Thẩm Tử Dực” Ngũ hoàng tử, Viên công tử đến”

“Nga.” Thẩm Tử Dực quay đầu, nhìn thấy Viên Thiên Dã đến, vội đứng lên cười nói” ngượng ngùng, mê chơi cờ nên không đón tiếp từ xa, thất lễ, thất lễ”

“Công tử.” Lâm Tiểu Trúc cũng vội vàng đứng dậy chào.

Nhìn thấy hai người đứng cùng một chỗ, cao thấp mập ốm hài hòa, cùng là khuôn mặt tươi cười, cùng một hành động, giống như là vợ chồng nhiều năm, hành động ăn ý, Viên Thiên Dã cảm thấy trong lòng chua sót và chua sót, không nói gì, chỉ cứng ngắc cười.

“Đến, Viên thần y, chúng ta qua bên kia ngồi” Thẩm Tử Dực đưa Viên Thiên Dã đến bên bàn.

“Không cần” Viên Thiên Dã hít một hơi thật sâu, đi đến bên cạnh Lâm Tiểu Trúc, vươn tay như muốn tuyên bố quyền sở hữu, cầm chặt tay nàng” ta tới đón nàng trở về” . Bốn chữ này đặc biệt nhấn mạnh.

“Ngươi. . .” Thẩm Tử Dực mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm hai bàn tay một lớn, một nhỏ.

Viên Thiên Dã là người luyện võ nên bàn tay to hơi chai lại hữu lực mà ấm áp, bị hắn nắm chặt, tâm của Lâm Tiểu Trúc đột nhiên đập nhanh, có chút bối rối. Nàng rút tay lại, vội vàng xoay người sang chỗ khác, tìm cách che lấp” công tử, ta rót ly trà cho ngươi”

Thẩm Tử Dực không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy vừa rồi tâm tình bỗng nhiên âm trầm như rơi vào đêm đen, mà khi Lâm Tiểu Trúc vừa rút tay, hắn đã cảm thấy tràn ngập ánh sáng, tâm tình cũng tốt hơn, cười nói” đúng vậy, vào cửa thì là khách, uống ly trà rồi đi cũng không muộn”

Nàng rút tay ra, nàng rút tay rồi. Lúc này tâm của Viên Thiên Dã như bị ai khoét mất một khối lớn, trở nên trống rỗng, gió bên ngoài thổi vào làm cho hắn lạnh thấu tâm can. Hắn nhắm mắt, nói từng tiếng” Tiểu Trúc, theo ta về nhà”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.