Trời đêm mùa thu, ánh trăng bàng bạc phủ chiếu lên mặc đất, lúc này Bắc Yến thành vắng lặng không tiếng động, ai nấy đều đã ngủ say. Bên trong đại điện của hoàng cung vẫn đèn đuốc sáng trưng. Một thanh niên tuổi khoảng hai mươi, mặt mày thanh tú, mũi cao thẳng, có vài phần giống Duệ vương, đầu đội kim quan, mình mặc long bào ngồi ngay ngắn trên long ỷ. Hắn lo lắng nhìn ngoài đại điện như chờ mong ai đó, cuối cùng thiếu kiên nhẫn mà hỏi Viên Tri Bách đang ngồi bên trên hắn” phụ thân, sao còn chưa đến ?”
“Đừng nôn nóng” Duệ vương tuy an ủi Viên Thác nhưng trong lòng cũng lo lắng, nhịn không được đứng lên đi ra cửa” ta đi xem”
Nhưng đi được mấy bước đã nghe ngoài cửa vang lên thanh âm dồn dập rồi mỗi lúc một gần, một thái giám vội vàng tiến vào, khom người báo” Thái thượng hoàng, Hoàng thượng, Viên thần y đến”
“Mau mời.” Viên Chấp đứng lên, suy nghĩ lại sửa sang vạt áo rồi ngồi xuống.
Viên Thiên Dã đi vào, không ngẩng đầu lên mà hành đại lễ” thảo dân Viên Thiên Dã tham kiến Thái thượng hoàng, Hoàng thượng”
“Dương nhi, mau đứng lên.” Viên Tri Bách không đợi Viên Thiên Dã quỳ xuống đã bước xuống đỡ hắn đứng lên
“Ngươi. . . ngươi là Dương đệ ?” Viên Thác thấy phụ thân như thế cũng phải đứng lên, đi đến trước mặt Viên Thiên Dã, vừa đánh giá vừa kích động hỏi
“Đại ca.” Viên Thiên Dã nhìn thân ca ca cùng cha cùng mẹ mặc long bào đứng trước mặt mình, tâm tình cũng rất kích động. Lúc này hắn vẫn còn dịch dung.
“Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi.” Viên Thác tiến lên giữ chặt tay Viên Thiên Dã, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay hai người” ngươi không biết đâu, biết Dương đệ còn sống, lại trở thành một nhân tài tuấn kiệt, vi huynh mừng rỡ biết bao nhiêu đâu. Dương đệ, mấy năm nay, ngươi chịu khổ rồi”
“Dương nhi, tình huống như thế nào?” Viên Tri Bách lại nóng lòng muốn biết tình hình.
Viên Thiên Dã không dấu vết rút tay khỏi thay Viên Thác, chắp tay nói” khởi bẩm Thái thượng hoàng, Hoàng thượng, dư nghiệt mưu phản đã bị quét sạch, nay Bắc Yến khắp nơi thái bình” sau đó tỉ mỉ bẩm báo lại tình hình bên ngoài.
“Hảo hảo Hảo, thật tốt quá.” Viên Thác kích động, đi vòng vòng, sau đó nhìn Viên Thiên Dã, ánh mắt tối lại” chúc mừng Dương đệ đã báo được thù”
“Đúng vậy, nếm mặt nằm gai suốt mười năm, nay đại sự đã thành, ngôi vị hoàng đế là của chúng ta, rốt cuộc không ai dám hại Dương nhi nữa” Viên Tri Bách không cầm được nước mắt
“Phụ thân, ngài thân thể không tốt, không nên kích động.” Viên Thác vội bước lên đấm lưng hắn
Viên Thiên Dã cũng an ủi vài câu, lại nói” đêm đã khuya, ngày mai còn có nhiều đại sự cần xử lý, phụ thân và đại ca sớm nghỉ ngơi đi”
“Uh, Dương nhi, ngươi cũng mấy đêm rồi không chợp mắt, nhanh nghỉ ngơi đi” Viên Tri Bách từ ái vỗ vỗ tay hắn nói
Viên Thiên Dã liếc mắt nhìn Viên Thác, thấy hắn mỉm cười gật đầu liền chắp tay nói” vậy Dương nhi cáo lui” nói xong xoay người rời đi.
Trở lại Viên phủ, Viên Thiên Dã cũng về việc của mình mà đi đến ngoại thư phòng
“Công tử, sao rồi, gặp được Hoàng thượng không ?” Viên Thành,Viên Lâm đã đợi từ lâu, thấy hắn lập tức đứng lên hỏi
Viên Thiên Dã nhếch miệng, gật gật đầu, vẻ mặt mệt mỏi ngồi xuống, cầm ly trà Viên Thập đưa lên uống một hơi cạn sạch.
“Hoàng thượng. . . có tỏ vẻ gì không ?” Viên Thành thấy hắn như vậy, cẩn thận hỏi.
Viên Thiên Dã nhếch miệng, mỉm cười trào phúng, lắc đầu” cái gì cũng chưa nói, chỉ nói thấy ta còn sống, rất cao hứng”
“Thái thượng hoàng cũng không để nàng nhận tổ quy tông ?” Viên Thành nhăn mặt nhíu mày. Bọn họ vốn là người do Viên Tri Bách đưa cho Viên Thiên Dã, Viên Tri Bách mới là chủ tử của bọn họ nhưng nhiều năm qua bọn họ theo Viên Thiên Dã vào sinh ra tử, đã sớm xem hắn là chủ tử duy nhất.
Thấy Viên Thiên Dã lắc đầu, Viên Lâm vội an ủi” nhiều ngày nay mọi người đều mệt mỏi, có lẽ chưa kịp thôi. Không chừng ngày mai, trên đại điện sẽ công bố thân phận công tử và phong thưởng”
Viên Thiên Dã quay sang hỏi Viên Thành” chuyện Chung Ngọc Quý xử lý thỏa đáng chưa ?”
“Dạ.” Viên Thành nghiêm nghị nói” Vương công công, Lý công công bên người Hoàng thượng cũng đã được xử lý thỏa đáng”
“Tốt, mọi người đã mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi. Nếu tất cả đều đã bố trí thỏa đáng, mấy ngày tiếp theo chỉ cần yên lặng xem xét là được” nói xong đứng lên đi vào nội viện.
Trưa hôm sau, Đường Viễn Ninh vội vã xông vào, thấy Viên Thiên Dã đang ngồi trong sân đọc sách uống trà, bộ dáng rất nhàn nhã, hắn tức giận đùng đùng nói” cha ta ở nhà tức cho ngươi đến giơ chân giậm tay, ngươi lại ở nơi này nhàn nhã tự đắc” . Nói xong đoạt lấy ly trà trong tay Viên Thiên Dã, đặt lên bàn thật mạnh, phát ra tiếng kêu leng keng.
“Có lẽ ta nên viết cho ngươi một đơn thuốc hạ hỏa” Viên Thiên Dã đặt sách xuống, cười nói
“Còn cười, còn cười nữa” Đường Viễn Ninh hận không thể đá hắn một cước” ngươi dốc hết tâm huyết chuẩn bị suốt tám năm, rốt cuộc là vì cái gì ? chẳng lẽ để cho người khác vênh váo tự đắc ngồi vào chỗ kia, còn ngươi phải tam đụng cửu bái với hắn ? ngươi cũng biết, hiện tại người ta là hoàng thượng nha, nếu gán cho ngươi một tội danh hoặc trực tiếp hạ chỉ ban chết cho ngươi, ta xem ngươi sẽ làm sao ?”
Viên Thiên Dã liếc Đường Viễn Ninh một cái, vẻ mặt thản nhiên” hôm nay triều thần đều được điều chỉnh. Thừa tướng là Lưu Khả Tùy, Binh bộ thượng thư là Trương Văn Vủ, Thủ bị kinh thành là Chung Ngọc Quý, còn phụ thân ngươi, có phải nhậm chức Đại lý tự khanh đúng không ?”
“Đúng vậ” Đường Viễn Ninh đáp, sau đó lại cau mày, lại há miệng như muốn nói gì đó rồi lại như nghĩ ra cái gì, sửng sốt, sau đó thì yên lặng nhìn Viên Thiên Dã” ý của ngươi là những chức quan đó đều an bài theo ý của ngươi ?”
Viên Thiên Dã cho hắn ánh mắt ý” trẻ nhỏ dễ dạy” sau đó tiếp tục đọc sách.
“Nói cách khác, tất cả đều bị ngươi nắm giữ, vị kia có muốn đưa ngươi vào chỗ chết cũng phải suy nghĩ xem có thể hay không ?”
Viên Thiên Dã nhướng mi không lên tiếng.
Đường Viễn Ninh đoạt lấy cuốn sách trong tay hắn” vậy không phong thưởng cho ngươi cũng là ý của ngươi ?”
Viên Thiên Dã ánh mắt trầm xuống” không phải”
“Vậy không được” Đường Viễn Ninh tức giận bất bình” ngươi chắp tay nhường giang sơn cho hắn, vì hắn mà mưu tính hết thảy lại không nhận được một câu cảm kích, lúc phong thưởng cũng không hề nhắc tới tên ngươi, chẳng lẽ ngươi cam tâm ? ta nghĩ mãi không hiểu, đại ca ngươi thì thôi đi, dù sao cũng không cùng nhau lớn lên, vì ngai vàng mà không để ý tới thâm tình huyết thống, ta cũng hiểu. Nhưng phụ thân ngươi thì sao, ngươi chịu khổ nhiều năm như vậy, hắn đều thấy rõ, giang sơn này nhờ ai mà đoạt được, hắn cũng hiểu thấu. Hơn nữa hắn vẫn luôn áy náy với ngươi, giết Đoan vương vừa là báo thù hạ độc cũng là vì quan tâm ngươi. Bây giờ giang sơn đã đoạt được, ngai vàng để cho đại biểu huynh, theo lý hắn sẽ càng áy náy với ngươi, phong thưởng cho ngươi càng nhiều mới đúng. Hiện giờ thì hay rồi, lại bỏ mặc ngươi, không thèm quan tâm nữa. Chuyện này quá mức khác thường a”
Viên Thiên Dã đoạt lại cuốn sách, thản nhiên nói” có gì đâu. Ta là con của hắn, vị kia cũng vậy, lại luôn ở bên, săn sóc hiếu thuận. Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, thực quyền lại ở trong tay ta, hắn nếu cho ta danh phận, phong thưởng cho ta vậy chẳng phải là đuôi to khó vẫy sao ? đến lúc nào ta ham muốn cái ghế kia, chẳng phải hắn sẽ nguy hiểm sao ?”
Đường Viễn Ninh nhướng mi nhìn hắn” vậy giờ ngươi tính làm sao ?”
Viên Thiên Dã đưa mắt nhìn chiếc lá vừa rơi xuống dòng suối, khóe miệng cong lên, lộ ra tươi cười lạnh lùng” ta không tính là gì cả, ta chỉ muốn nhìn xem bọn họ tính làm gì ?”
Đường Viễn Ninh thở dài, đồng tình vỗ vai Viên Thiên Dã, trầm mặc hồi lâu đứng dậy nói” Lâm Tiểu Trúc đâu ? kêu nàng làm vài món mang đến, chúng ta uống một chén”
“Ở Thẩm viên.”
“Thẩm viên? Ngươi đem nàng phó thác cho Thẩm Tử Dực?” Đường Viễn Ninh mở to hai mắt nhìn.
“Trong khoảng thời gian này ở Thẩm viên an toàn nhất”
“Ngươi không sợ Thẩm Tử Dực có dị tâm với nàng sao? Hắn thường xuyên đến cửa hàng điểm tâm, đối với Lâm Tiểu Trúc rất nhiệt tình ah” Đường Viễn Ninh cảnh tỉnh
“Chỉ cần nàng an toàn.” Viên Thiên Dã rủ mắt, nhìn cuốn sách nhưng tâm tình đột nhiên lo lắng, một chữ cũng không đọc nổi. Hắn đặt sách lên án, đứng lên, đi qua đi lại rồi cao giọng nói” Viên Thập, chuẩn bị xe”
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Thẩm viên.” Viên Thiên Dã cảm thấy không thể ngồi yên được nữa, vừa đi ra ngoài vừa phất tay nói với Đường Viễn Ninh” ngươi tùy ý đi”
“Chờ một chút, ngươi mang nàng về không sợ người nọ dùng nàng để uy hiếp ngươi sao? Lâm Tiểu Trúc là điểm yếu của ngươi nha” Đường Viễn Ninh kéo tay hắn.
“Yên tâm, hắn tuyệt không dám!” Viên Thiên Dã đoán chắc.
Trong Thẩm viên, Lâm Tiểu Trúc đang chơi cờ cùng Thẩm Tử Dực. Thẩm Tử Dực nhìn bàn cờ, bất động thật lâu, cuối cùng đặt con cờ trong tay xuống, thở dài một hơi” ta thua”
Lâm Tiểu Trúc cao hứng tươi cười, đôi mắt trong suốt rạng rỡ sinh động, nhìn quanh như phát ra ánh sáng, khuôn mặt thanh lệ thoát tục vì tươi cười mà trở nên linh động, xinh đẹp hơn.
Thẩm Tử Dực nhìn nàng, kinh ngạc, ngây ngốc. Có nhiều nữ tử đẹp hơn Lâm Tiểu Trúc nhiều, mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành hắn cũng gặp qua không ít nhưng linh động như thế, chỉ một nụ cười cũng có thể làm động lòng người dường như chỉ có nữ tử trước mắt này. Đây là sức quyến rũ bẩm sinh,chỉ có nữ nhân huệ chất lan tâm như Lâm Tiểu Trúc, chỉ có nữ tử thông tuệ như nàng mới có thể cười đến động lòng người như thế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]