Chương trước
Chương sau
“Đừng nóng vội, lúc này không ai dại gì mày đồ trên mặt đất cho người ta dậm, chắc chắn là cất lại rồi, chút nữa người tản đi sẽ lại mang ra thôi” Viên Thiên Dã vừa an ủi Lâm Tiểu Trúc vừa ra hiện cho Viên Thập ở phía sau.

Viên Thập thấy thế, dùng sức chen đến chỗ hai người đang cãi nhau, không biết hắn dùng cách gì mà chỉ lát sau, hai người nọ đã tự giải tán.

Đương sự đã đi, những người xem náo nhiệt cũng không còn gì để bàn luận, rất nhanh cũng giải tán. Lâm Tiểu Trúc đã sớm rời khỏi người Viên Thiên Dã, chạy tới bên này tìm kiếm.

“Ah, thấy rồi” một trung niên nam tử đang lấy trong sọt ra vài thứ thực vật bày ra, dây tiêu hồng hồng cao chừng một mét đập vào mắt nàng trông thật đáng yêu.

Lâm Tiểu Trúc cố giữ bình tĩnh, tiến lên, chỉ vào hạt tiêu rồi hỏi” xin hỏi, thứ này bán thế nào ?”

Nam tử ngẩng đầu đánh giá nàng, thấy nàng dung mạo xinh đẹp, tuy mặc áo thô vải bố nhưng cắt may rất khéo, chắc chắn là nha hoàn nhà giàu. Quan trọng nhất là theo sau nàng là một tử tướng mạo anh tuấn, mình mặc tơ lụa, bên hông còn đeo ngọc bội trong suốt, vừa thấy đã biết không phải là vật thường ; còn có gã sai vặt cũng mặc đồ tơ lụa, tay còn cầm túi tiền căng phồng. Thấy vậy, trong lòng hắn liền có tính toán, không lên tiếng mà chỉ xòe năm ngón tay trước mặt Lâm Tiểu Trúc” bao nhiêu đây”

“Năm văn tiền ?” Lâm Tiểu Trúc thấy hắn đánh giá bọn họ, biết là không ổn. Chợ này không có mấy người quý khí như Viên Thiên Dã đến dạo, xem ra người này xem bọn họ như kẻ ngốc mà làm thịt ha

“Năm văn ?” nam nhân liếc mắt xem thường nhìn nàng” năm văn tiền chỉ đủ cho ngươi nhìn một cái thôi. Tiểu cô nương, biết đây là gì không ? đây chính là vật kỳ lạ mang từ hải ngoại về, là thực vật mà người nước ngoài cực kỳ quý trọng nha, hi hữu đặc biệt giống như giống mẫu đơn ngụy hoàng của chúng ta. Không có năm trăm lượng thì miễn nói chuyện”

“Năm trăm lượng?” Lâm Tiểu Trúc la lớn” dựa vào cái gì mà đòi năm trăm lượng, ngươi muốn lừa ai chứ ?”

Lúc trước nàng cũng có nghiên cứu về hạt tiêu. Một gốc tiêu cũng có thể thu hoạch được mấy ký hạt tiêu, chỉ cần thổ nhưỡng và độ ẩm, nhiệt độ thích hợp thì sẽ dễ dàng gieo trồng cũng thuận lợi phát triển. Dù có vượt biển mang về cũng không tốn bao nhiêu công sức, tùy tiện trồng một gốc cũng đã thu hoạch rất nhiều.

Người này đúng là xem bọn họ như kẻ ngốc a.

“Mua thì mua, không mua thì thôi” người nọ cũng không thèm để ý tới nàng.

Hét giá trên trời còn chảnh. Lâm Tiểu Trúc kiếp trước rất thích mua sắm, kỹ năng trả giá cũng thuộc hàng cao thủ, Nàng không hề để ý thái độ của hắn” quên đi, cái chẳng qua cũng chỉ mấy cái lá nhỏ, vài trái màu đỏ, có gì hay đâu ? ta chẳng qua chưa từng nhìn thấy, nên nghĩ ngạc nhiên chút thôi, nghĩ mấy văn tiền cũng đáng rồi. Ngươi đã xem nó như bảo bối thì giữ lại để cho ai biết thưởng thức đi”

Nói xong xoay người bước đi, không chút lưu luyến.

“Tiểu Trúc.” Viên Thiên Dã liền ngăn nàng lại” ngươi đã thích, vậy cứ mua đi”

Nam nhân kia nghe vậy mừng rỡ không thôi, đang định khen ngợi hắn hào phóng vì mỹ nhân lại sợ ở trước mặt mọi người nói như vậy, bọn họ thẹn quá thành giận mà không mua nữa cho nên chỉ tươi cười nói với Viên Thiên Dã” vẫn là vị công tử này kiến thức rộng rãi, biết đây là vật quý. Đến, ta chọn cho ngươi một gốc tốt nhất, còn tặng thêm chậu đất, mang đi cũng thuận tiện hơn”

Nói xong liền bắt tay chọn gốc tiêu.

“Không cần.” Lâm Tiểu Trúc tức giận trừng mắt nhìn Viên Thiên Dã, hận không có chậu nước lạnh để hất cho tên ngốc này tỉnh. Có tiền cũng không cần xài như vậy ah, nếu không cần tiền thì đưa cho nàng năm ngàn lượng bạc đi.

Thật sự là tức chết nàng .

“Làm sao vậy?” Viên Thiên Dã đột nhiên bị nàng trừng, rất khó hiểu.

Hắn nuôi mấy ngàn thủ hạ, tốn rất nhiều tiền, bình thường luôn nghĩ cách kiếm tiền, chi tiêu hàng ngày cho bản thân rất tiết kiệm, hôm nay vung tay như vậy cũng chẳng qua muốn lấy lòng nàng mà thôi. Không ngờ nàng chẳng những không vui mà còn như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

Viên Thập thấy vậy dở khóc dở cười, đi đến cạnh Viên Thiên Dã nhỏ giọng nhắc nhở” Tiểu Trúc cô nương sợ ngài tốn tiền”

Viên Thiên Dã tức giận nhìn Lâm Tiểu Trúc, không biết nên nói thế nào. Hắn từ nhỏ đến lớn, số lần dạo phố có thể đếm trên đầu ngón tay, cho dù có ra ngoài cũng là có mục đích, làm gì có dịp mua này nọ, chứ đừng nói là trả giá. Hơn nữa hắn nghĩ chỉ cần Lâm Tiểu Trúc thích, năm trăm lượng cũng không sao, ai ngờ nàng vì vậy mà hận hắn đến nghiến răng là sao ?

Nhìn biểu tình vô tội của Viên Thiên Dã, Lâm Tiểu Trúc đột nhiên hết giận. Quên đi, nàng và hắn không phải người cùng một thế giới. Hắn là công tử cao sang, sao hiểu được tâm tình nữ tử bình dân như nàng khi mua cái gì cũng phải cân nhắc giá cả, hơn nữa mua sắm, trả giá cũng là một niềm vui ah. Vả lại, hắn cũng chỉ muốn cho nàng cao hứng mà thôi, nàng nên cảm động mới đúng.

Lâm Tiểu Trúc liền đi đến bên cạnh Viên Thiên Dã, ôn nhu nói” đi thôi công tử, chúng ta không mua” nói xong kéo tay áo hắn bước đi.

Nàng nhất định phải mua được hạt tiêu nhưng phải đổi cách khác, lát nữa nhờ ai đó đến mua giùm nàng cũng được.

Thấy Lâm Tiểu Trúc chê đắt, không mua, Viên Thiên Dã cũng không dám nói lung tung” ân, chúng ta đi thôi”

“Khoan, đừng đi vội” nam nhân nọ vội vàng la lớn” vị công tử này, vừa rồi ngươi nói muốn mua sao giờ lại không cần nữa rồi ? đây là đang đùa giỡn ta sao ? không được, ngài không thể cứ thế mà đi được” nói xong muốn níu tay Viên Thiên Dã.

Viên Thập liền tiến lên chế trụ cánh tay nam nhân nọ, lạnh lùng thấp giọng nói” nhỏ giọng chút đi, muốn làm tiền gia nhà chúng ta, ngươi không muốn sống nữa sao ?” nói xong vung tay lên, hất nam nhân kia ra.

Nam nhân này cũng là người nhát gan sợ phiền phức, thấy Viên Thập cả người toát ra khí thế lãnh liệt, biết thân phận người này không đơn giản nên không dám lên tiếng nữa, trơ mắt nhìn Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc đi xa.

Nhưng nghĩ lại thấy không cam lòng, lại la lớn” uy, cô nương, một trăm lượng một gốc, ngươi mua hay không ?”

Lâm Tiểu Trúc vẫn không để ý, vẫn đi về phía trước.

“Ngươi không cần cái đó nữa sao ?” Viên Thiên Dã ngạc nhiên hỏi. Lâm Tiểu Trúc đối với vật nọ rõ ràng là rất thích, nếu không hắn đã không chấp nhận bỏ ra năm trăm lượng để mua cho nàng.

“Muốn, đương nhiên muốn.” Lâm Tiểu Trúc đáp rồi lại nói” bên cạnh ngươi chắc không chỉ có một mình Viên Thập chứ ? ngươi cho người theo dõi người kia đi, rồi lại kêu một người khác ăn mặc bình thường đến trả giá với hắn, nhiều nhất cũng chỉ trả một trăm văn tiền một gốc, mua mười gốc là được. Nếu biết người nọ ở đâu thì quá tốt, nếu mấy cây kia không sống được thì sau này còn biết chỗ mà tìm hắn”

“Tiểu Trúc.” Viên Thiên dã bỗng nhiên ôn nhu kêu,” ngươi vì muốn tiết kiệm tiền cho ta mà có biểu tình như vậy sao ?”

Lâm Tiểu Trúc không ngờ hắn ở chốn đông người lại đột nhiên nói như vậy, không biết nên trả lời thế nào mới phải, ảo não hồi lâu, có chút xấu hổ lại có chút tức giận nói” ta không muốn người khác xem là kẻ ngốc, hôm nay bỏ ra năm trăm lượng bạc, người nọ chẳng những không cảm kích chúng ta, còn nói chúng ta ngu ngốc, có tiền cũng không biết xài a”

Con ngươi trong suốt của Viên Thiên Dã liền ảm đạm xuống, quay đầu đi, không nhìn Lâm Tiểu Trúc cũng không nói gì.

Lâm Tiểu Trúc theo sau, nhìn bóng dáng cao lớn của Viên Thiên Dã, trong lòng có chút áy náy. Nàng biết mình trả lời quá mức thẳng thắng, làm tổn thương người nhưng nàng không nói vậy thì nói gì bây giờ ? chẳng thà dội cho hắn gáo nước lạnh còn hơn để hắn ảo tưởng mãi, hơn nữa nàng còn có việc muốn làm với hắn, cảm xúc hiện tại của hắn như vậy không tốt lắm.

Trầm mặc đi vài bước, Viên Thiên Dã vẫn gọi Viên Thập đến phân phó vài câu,Viên Thập gật đầu rồi đi vào một cửa hàng bên cạnh, hồi lâu mới đi ra.

“Chúng ta sang bên kia ngồi một lát đi” Viên Thiên Dã thở dài rồi quay sang nói với Lâm Tiểu Trúc.

“Dạ” nàng lập tức vui vẻ đồng ý, chưa thấy mua được hạt tiêu, bảo nàng trở về, nàng sao an lòng, chi bằng ở đây chờ.

Kim Diệp lâu là cửa hiệu lâu đời, bên trong có rất nhiều khách nhân, thập phần náo nhiệt. Tiểu nhi thấy Viên Thiên Dã khí độ bất phàm liền ân cần tiếp đón” vị gia này, mời ngài lên lầu, bên trên có nhã phòng”

Ba người đi lên lầu, ngồi vào chỗ của mình, tiểu nhị mang thực đơn đến, Viên Thiên Dã hỏi Lâm Tiểu Trúc 'muốn ăn gì, cứ gọi”

“Công tử biết món gì ngon thì giới thiệu cho Tiểu Trúc đi” Lâm Tiểu Trúc muốn làm dịu không khí nên cố ý tìm đề tài.

Tuy bị đả kích nhưng Viên Thiên Dã không phải là người khí lượng hẹp hòi, lấy lại tinh thần, chỉ vào thực đơn nói” lưỡi vịt sapo, tủy não cuốn, bánh bao thủy tinh, bánh kem hành du, chân gà quý phi. . . đều rất ngon, nếm thử đi”

“Được” được ăn ngon Lâm Tiểu Trúc cũng vui vẻ hẳn, liền bảo tiểu nhị mang mấy món Viên Thiên Dã vừa nói lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.