Thính Vũ cũng nghĩ tới chuyện này, cắn môi, nhìn Viên Thiên Dã chằm chằm, trong lòng đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Chuyện nàng làm cũng không cơ mật, rất dễ bị tra ra, chỉ cần kêu Mã bà tử và Lý bà tử hù dọa vài câu là cái gì cũng khai. Lúc này công tử không nhìn nàng, có lẽ muốn cho nàn cơ hội nhận sai. Thành thật khai báo sẽ được khoan hồng, nếu nàng chủ động nhận sai, có lẽ sẽ không bị trách phạt.
Nhưng nàng muốn đánh cuộc một lần, cược xem địa vị của mình trong cảm nhận của công tử. Nếu trong lòng công tử có nàng, nhớ tới tình nghĩa tám năm qua, sẽ chỉ xử phạt hai bà tử và lão Vương, coi như là mượn bọn họ để cảnh cáo nàng. Còn nàng, bị trách cứ vài câu không sao, ở trước mặt mọi người sẽ giữ chút thể diện cho nàng.
Nếu giờ nàng ở trước mặt mọi người thừa nhận sai lầm, công tử không thể không trừng phạt nàng. Phạt nặng thì không nhưng phạt nhẹ là không tránh khỏi. Mà chuyện nàng làm chẳng qua là muốn hạ uy phong của Lâm Tiểu Trúc, bây giờ nàng ta an ổn còn mình thì nhận trừng phạt, dù là phạt nặng hay nhẹ thì cũng là cái cớ để nàng ta chê cười mình.
Cho nên, dù thế nào, nàng cũng không thể thừa nhận.
Chủ ý như vậy, Thính Vũ cũng bình ổn lại, ngẩng đầu nhìn chung quanh, hi vọng Lý bà tử và Mã bà tử không dễ dàng bị Trương quản gia hạ gục hoặc là thông minh đột xuất, đổ hết mọi trách nhiệm lên người lão Vương.
Trương quản gia có thể cai quản cả phủ, cũng có vài phần năng lực, động tác rất nhanh chóng. Khi Viên Thiên Dã ăn xong bát cháo thứ ba, buông đũa thì hắn đã trở lại, trước sau chỉ khoảng hai ly trà thời gian
“Nói đi.” Viên Thiên Dã dùng khăn tay Ngô ma ma đưa qua lau miệng rồi lên tiếng
“Dạ” Trương quản gia không nhìn Thính Vũ, trực tiếp bẩm báo” tối qua Thính Vũ cô nương tìm lão Vương, nói muốn tìm cách hạ uy phong của Lâm Tiểu Trúc, lão Vương khi đó còn giận Lâm Tiểu Trúc giành chén cơm với hắn nên lập tức đồng ý với Thính Vũ cô nương cùng bày ra mưu kế. Tối qua Ngô ma ma đưa Lâm Tiểu Trúc đến phòng bếp nhỏ giới thiệu xong, lão Vương liền sai Mã bà tử và Lý bà tử đem tất cả nguyên liệu nấu ăn cất đi, làm ướt củi, khép cửa hờ, lại sai hai bà tử sáng hôm sau đến phòng bếp trễ một chút”
Viên Thiên Dã xoay người, lạnh lùng nhìn Thính Vũ” Thính Vũ, ngươi có gì muốn nói không?”
“Công tử, ta…” Thính Vũ muốn biện minh nhưng chứng cớ vô cùng xác thực, không thể nói nên lời, lại thấy ánh mắt của Viên Thiên Dã lạnh như băng, dường như công tử đã biết hết, càng không thể mở miệng.
“Ngươi không cần nói, để ta nói giúp ngươi” Viên Thiên Dã cười lạnh một tiếng” hừ, thì ra người chưa từng ra khỏi cổng lớn cũng có tâm cơ thâm trầm như vậy, còn bày ra một kế lại một kế, dù thế nào cũng phải để Lâm Tiểu Trúc chịu phạt”
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Thính Vũ” ta phân tích cho ngươi nghe, ngươi xem ta nói có đúng không. Đầu tiên, sáng sớm nay, Lâm Tiểu Trúc đến phòng bếp, ngươi muốn đẩy nàng vào chỗ chết nên tất nhiên không muốn để ai nhìn thấy nàng ở đó. Sau đó, ngươi có thể vu cáo nàng là trộm, ăn cắp gì đó trong phòng bếp. Mặc khác, thừa dịp ta không có ở nhà sẽ bắt trói người, tìm mọi cách nhục nhã để thỏa mãn ác khí trong lòng ngươi. Nhưng ngươi muốn hại người cũng không nên hại Lâm Tiểu Trúc, nàng là do ta mang về, là đầu bếp chuyên dụng của ta nên ta tin tưởng nàng. Vu oan nàng lấy trộm, nàng lại khóa cửa, tang vật không thể để vào viện của nàng, chuyện này dễ dàng lộng xảo thành chuyên. Nếu ta có lòng nghi ngờ, truy tìm nguyên nhân, ngươi ngược lại có thể thoát thân, đúng không?”
Nghe vậy, sắc mặt Thính Vũ trở nên tái nhợt, giống như nhìn thấy quỷ. Công tử rốt cuộc là loại người nào? Trong lòng mình nghĩ gì, hắn lại hiểu rất rõ.
Viên Thiên Dã nói tiếp” được, nếu không thể vu cho nàng là trộm, vậy thì làm cho nàng bị trách phạt. Vì thế Lâm Tiểu Trúc nhìn thấy cửa không khóa, sợ gánh tội, không dám đi vào, cho nên cũng không thể làm bữa sáng, đến lúc đó, ngươi có thể vin vào việc nàng thất trách mà trách cứ nàng, hạ uy phong của nàng, làm cho nàng sợ ngươi. Ta nói đúng không?”
Hắn lại cười lạnh mà tiếp” nhưng nàng lại không làm như ngươi dự đoán, ngược lại còn không chút do dự mà đẩy cửa đi vào. Nhưng mà đã làm thì phải làm đến cùng, không bột sao gột nên hồ. Ngươi đã sai người cất giấu tất cả nguyên liệu nấu ăn, nàng sao có thể làm được bữa sáng mà lúc nàng cũng không thể tìm được Trương quản gia, như vậy vẫn không thoát khỏi bị ngươi trách phạt”
“Nhưng nếu ở phòng bếp một chút nguyên liệu nấu ăn cũng không có, Lâm Tiểu Trúc sẽ vì thế mà đi tìm Trương quản gia, người ta hỏi ra, mọi người sẽ biết ngươi và lão Vương hùa nhau khi dễ nàng, chuyện này đối với các ngươi không tốt. Vì thế mới để lại một ít gạo và đồ chua, đủ để làm một bữa sáng đơn giản nhất. Có điều vẫn không làm khó được Lâm Tiểu Trúc thì ngươi không an lòng, cho nên mới sai người làm ướt củi, muốn cho nàng chật vật làm bữa cơm đầu tiên ở kinh thành”
“Không, củi bị ướt là do lão Vương làm, không liên quan gì tới ta” Thính Vũ kêu lên, nước mắt cũng theo đó mà tuôn ra, tuyệt vọng nhìn Viên Thiên Dã. Nàng vẫn nghĩ công tử đối với nàng khác mọi người, trong lòng hắn có nàng nhưng lúc này hắn lại làm cho lòng nàng chảy máu đầm đìa. Nàng đã té ngã, hắn còn đạp thêm mấy cái.
Nhìn ánh mắt thảm thiết của Thính Vũ, Viên Thiên Dã quay đầu đi, không nói thêm nữa, chỉ đứng lên đi vào trong phòng” Trương quản gia, xử lý theo quy cũ đi. Thính Vũ, lão Vương, hai bà tử kia, một người cũng không thể tha. Còn nữa, báo với bên kia mang Thính Vũ và lão Vương về. Phủ của ta nhỏ, không thể chứa được hai đại tôn thần này”
“Dạ” Trương quản gia khom người đáp
Thính Vũ vội tiến lên ôm lấy chân Viên Thiên Dã, mặt đầy nước mắt, khóc rống lên” công tử, công tử. Nô tỳ hầu hạ ngài đã tám năm, chẳng lẽ trong lòng ngài không có chút tình cảm nào sao? Nô tỳ bị trả về, chỉ có con đường chết. Tám năm qua, không có công lao cũng có khổ lao, nô tỳ chỉ mới phạm sai lần đầu, ngài không thể tha cho nô tỳ một lần sao? Công tử, công tử”
Ngô ma ma là quản sự nội viện, Thính Vũ và lão Vương đều là thủ hạ của nàng, bọn họ bị trả về, nàng cũng bị mất mặt hơn nữa ở chung với nhau tám năm, cũng có cảm tình. Nàng nghĩ mình là người Vương phi coi trọng, dù thế nào cũng được nể mặt một chút, thấy Thính Vũ khóc lóc thê thảm liền tiến lên, khom người cầu tình” công tử, Thính Vũ và Vương sư phụ đã làm sai, ngài đánh bọn họ vài vậy cũng là làm theo quy củ, mọi người cũng sẽ tỉnh ngộ, cẩn tuân bổn phận của mình, không dám làm ra cử chỉ gây rối gì nữa. Trong phủ này, ngoại trừ vài người mới thì đa phần đều từ tám năm trước, khi ngài vừa trở về đã đi theo ngài. Hôm nay ngài vì Lâm Tiểu Trúc mới tới mà trừng phạt Thính Vũ và Vương sư phụ, đuổi bọn họ về, ngài không sợ làm cho các lão nô lạnh lòng sao? Thính Vũ và Vương sư phụ dù có không tốt, bọn họ cũng đã hầu hạ ngài tám năm, không có công lao cũng có khổ lao, ngài nể tình này mà tha cho bọn họ một lần, đánh vài gậy, bọn họ sẽ không dám tái phạm nữa”
“Trương quản gia, ngươi cũng cho rằng như vậy?” Viên Thiên Dã xoay người lại
Trương quản gia nhìn thấy ánh mắt của Ngô ma ma, thở dài một hơi, khom người nói” thỉnh công tử tha cho Thính Vũ và lão Vương lần này”
Viên Thiên Dã nhìn Trương quản gia chằm chằm, hồi lâu không lên tiếng
“Công tử.” Trương quản gia vô cùng hối hận vừa rồi đã mềm lòng, cầu tình cho Thính Vũ nhưng lời đã nói ra như nước đổ khó hốt lại, nên kiên trì gọi Viên Thiên Dã, thanh âm mang theo ý tứ cầu xin
Viên Thiên Dã thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói” vậy đánh mười gậy, người thì giữ lại” nói xong vung chân đá Thính Vũ văng ra rồi đi vào phòng
Viên Thập vội chạy theo hắn
Trương quản gia nhìn theo cửa phòng đã bị Viên Thập đóng lại, hận không thể vả miệng mình. Hắn biết, lúc này trong lòng công tử đã xem bọn họ là người của Vương phi, chỉ có hắn mới là người của mình. Đi theo công tử lại không được công tử tín nhiệm, xem ra hắn làm quản gia cũng không bao lâu nữa. Người trong phòng này, cũng không có ai ngốc.
Hắn quay đầu thản nhiên nói với Ngô ma ma” Ngô ma ma, lời của công tử ngươi cũng đã nghe được, xử trí Thính Vũ thế nào, liền giao cho ngươi” nói xong phẩy tay áo bỏ đi
Ngô ma ma nhìn theo bóng dáng của Trương quản gia, trầm mặc một lát mới không chút biểu tình mà quát lên” người tới”
“Nô tỳ có mặt” Tảo Tuyết vội tiến lên
“Gọi Vương bà tử và Trương tẩu tới, thuận tiện mang theo gậy luôn”
“Dạ” Tảo Tuyết đáp, vụng trộm liếc nhìn Thính Vũ một cái rồi mới cúi đầu đi ra ngoài
Lâm Tiểu Trúc từ lúc Thính Vũ ôm chân Viên Thiên Dã khóc lóc cầu xin đã thu thập bát đũa mang ra ngoài. Nàng là người không nên ở lại nhất, dễ làm cho người ta nghĩ nàng vui sướng khi người gặp họa
Cầm khay đi dọc theo ngõ nhỏ, nhìn tường viện mái ngói cao cao, Lâm Tiểu Trúc thở dài một hơi. Nàng thật chán ghét bị nhốt ở nơi này cùng người ta tranh đấu, không biết đến bao giờ nàng mới được tự do.
Trở lại phòng bếp nhỏ, cửa vẫn khép hờ nhưng đẩy cửa đi vào lại thấy nguyên liệu nấu ăn đã được đưa về đầy đủ. Nhưng bên trong không có một bóng người, chắc là Mà bà tử và Lý bà tử đã bị Trương quản gia đưa đi. Nàng rửa sạch bát đũa, nhìn thấy chìa khóa trên bàn liền khóa cửa rồi đến phòng bếp ăn điểm tâm.
Lần này không có ai trêu chọc nàng nữa. Thấy nàng đến, mọi người đang ngồi trong sân ăn cơm liền nhìn nàng với ánh mắt khác thường, có kính sợ lẫn xa cách. Người trong lòng có nhiều bí mật, nhất định sẽ cô độc. Lâm Tiểu Trúc cũng không muốn hòa với mọi người nên cũng không thấy mất mát gì, lấy cơm rồi quay lại sân của mình.
Vừa mới ăn xong, đã có người gõ cửa.
Lâm Tiểu Trúc cũng không lập tức mở cửa mà chỉ hướng ra ngoài hỏi” ai vậy ?”
“Tiểu Trúc cô nương, là ta, Trương quản gia.” Ngoài cửa vang lên thanh âm Trương quản gia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]