Tháng bảy, ánh mặt trời như đổ lửa chiếu trên mặt đất, trên sơn đạo cóbốn chiếc xe ngựa đang phóng như bay. Tám con ngựa vó tung cao, thở phìphò, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. . .
“Hai ngày trước khi ta xuấtkinh sức khỏe vẫn tốt mà, sao đột nhiên lại bệnh tình nguy kịch chứ?'trung niên mập mạp ngồi trong chiếc xe ngựa thứ hai lấy tay lau mồ hôi,oán giận nói. Người này chính là Viên Tri Bách, có điều lúc này dung mạo của hắn âm trầm hơn, hoàn tòan khác với khi ở sơn trang. Cũng do dángngười mập mạp không thể thay đổi cho nên lúc ở sơn trang hắn không thểgặp người lạ
Viên Thiên Dã vẻ mặt cũng âm trầm ngồi bên cạnhhắn, đưa tay vén màn trúc che nắng nhìn ra bên ngoài nói 'thời tiết quánóng bức, lão gia tử nằm trên giường lâu ngày, thân mình chắc chắn sẽcàng không khỏe hơn” lại an ủi” cha, ngài đừng nóng vội, một canh giờnữa là tới kinh thành rồi, đã có Viên Nhất ở trong cung lại có tục mệnhđan, sẽ không việc gì đâu”
Viên Tri Bách gật gật đầu, thở dài một hơi, không thèm nhắc lại.
Lát sau, hắn như nhớ ra việc gì, trừng mắt nhìn Viên Thiên Dã” sắp tớiinh thành, ngươi mau đem dược đến xe ngựa phía sau cho Lâm Tiểu Trúcuống đi. Ta biết ngươi thích nha đầu kia nhưng quy củ chính là quy củ,chỉ cần người đi theo cạnh người, dù là ai cũng phải uống thuốc” lạiphân phó Viên Toàn đang ngồi ngoài đánh xe” Viên Toàn, lát nữa ngươi đitheo nhìn, miễn cho tiểu tử này trước mắt đáp ứng, dỗ lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-vi-ky/3162348/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.