Nhưng đứng một hồi lâu, Viên Thiên Dã cũng không lên tiếng, chỉ nhìnchằm chằm Lâm Tiểu Trúc, ánh mắt ngoại trừ buồn bực cũng chỉ là buồnbực.
Hơn hai năm qua, Lâm Tiểu Trúc bị Viên Thiên Dã và ĐườngViễn Ninh dung túng, thường hay quên thân phận nộ bộc của mình. Hôm naytâm tình không tốt, lại bị hắn nhìn chằm chằm cũng trở nên tức giận, đâu còn nhớ ra trước khi lấy được tự do phải nịnh nọt, lấy lòng người ta.Nhướng mày, tức giận nói” rốt cuộc Tiểu Trúc phạm sai lầm gì, công tử cứ nói thẳng đi, không cần phải trừng mắt nhìn như vậy, mắt sẽ mệt mỏi a”
“Khụ. . .” Viên Thập đứng bên cạnh suýt chút nữa cười thành tiếng,nhưng biết công tử đang tức giận nên ráng nhịn xuống, quay đầu đi.
Ở trong sơn trang dám nói chuyện như vậy với công tử cũng chỉ có mộtmình Lâm Tiểu Trúc. Nha đầu này từ lúc rời khỏi núi, tính tình đã khôngsợ trời không sợ đất. Nhưng cũng có chút giảo hoạt, từ nói chuyện chođến làm việc đều biết cân nhắc, ngay lúc làm cho người ta phát hỏa nàngliền thu liễm lại, thành thành thật thật làm cho người ta không thể phát tác, nếu không muốn bị nói hẹp hòi. Nhiều lần như thế, lá gan cũng ngày càng lớn hơn.
“Viên Thập!” Viên Thiên Dã hét to lên.
“Có thuộc hạ.” Viên Thập lập tức ưỡn ngực, chuẩn bị tinh thần nghiêmkhắc chấp hánh mệnh lệnh của công tử bù lại hành động luống cuống vừarồi.
“Đi ra ngoài.”
“Ách. . .” Viên Thập sửng sốt, ủ rủ đáp” dạ” rồi đi ra ngoài.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-vi-ky/3162334/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.