Chương trước
Chương sau
Thật ra món chay có rất nhiều loại, dựa theo phương pháp chế biến màchia thành ba loại cơ bản. Thứ nhất là cuốn, tức là dùng một lớp bênngoài cuốn lại rồi lăn qua bột sau đó chế biến như tố gà, tố tương thịt, tố giò, tố chân giò hun khói. . . Loại thứ hai là hầm, dùng chủ yếu làbột mì, nấm hương chế biến mà thành như tố thập cẩm, nấm hương bọc bột,phiến đẳng chua ngọt. Ba là đồ chiên, dùng dầu chiên mà thành như tômchiên giòn, cây hương thung ngư, tiểu tùng thịt, tạc hộp đẳng. . . LâmTiểu Trúc tính sơ sơ cũng có hơn mười loại nhưng muốn làm ra hương vịngon hơn cả thịt thật thì không phải dễ. Nấu một bàn chay hình thức tinh xảo, hương vị thơm ngon không thành vấn đề nhưng nàng vẫn cảm thấy, nếu không lấy giả thành thật sẽ không thắng được trận này.

Ở suốttrong phòng bếp cũng không nghĩ ra được, Lâm Tiểu Trúc tiễn Chu NgọcXuân xong liền khóa cửa, chậm rãi tản bộ đến sườn núi. Từ lúc giấu đicuốn sách nấu ăn của lão gia tử, gặp vấn đề gì khó, nàng liền đi tới nơi này, cảm giác như gần với cuốn sách hơn cũng có thể giải quyết được vấn đề.

“Lý đại ca, ngươi làm gì ở đây?” lơ đãng đi tới nhà bếp đã thấy Lý Duy Trụ mang gì đó ra ngoài, dường như đang muốn phơi nắng, màbên trên còn bốc khói

“Làm tương đậu.” Lý Duy Trụ tính cách cóphần giống Hạ Sơn, bình thường trầm mặc ít lời, nếu không cần để ý tớiai thì sẽ không nói tới, nhưng thái độ của hắn đối với Lâm Tiểu Trúccũng không tệ lắm

Lúc này Lâm Tiểu Trúc mới nhớ ra tương trongsơn trang đều do ba vị giáo tập cùng Lý Duy Trụ và Triệu Hổ làm ra, bảnthân nàng cũng từng giúp vài lần. Thấy Lý Duy Trụ không muốn nói chuyện, nàng cũng không hỏi thêm mà chỉ giúp Lý Duy Trụ đem đậu đã nấu chín đổra ngoài để phơi nắng.

“Lâm Tiểu Trúc, không phải ngươi chuẩnbị thi đấu sao? Sao lại tới đây hỗ trợ?” Triệu Hổ từ trong phòng bếp đira, thấy Lâm Tiểu Trúc liền vui vẻ hỏi. Hắn tính tình hào sảng, luôn đối xử đốt với nàng.

“Hai ngày sau mới phải thi đấu” Lâm Tiểu Trúc đáp” ta nấu cơm riết mà phiền nên ra ngoài giải sầu, vừa lúc thấy Lýđại ca phơi đậu nên đến giúp một tay”

Triệu Hổ thấy nàng khôngvui, muốn hỏi tình hình nhưng nghĩ tới nàng phải thi đấu, nếu mình giúpnàng sẽ bị người khác hiểu lầm, ngược lại không tốt liền chuyển đềtài,xắn tay áo nói” đến đây, giúp ta một tay, đem mấy cái này ra ngoàiphơi nắng đi”

Lâm Tiểu Trúc tiếp nhận mộc dũng từ tay hắn, nhìn nhìn, thấy tất cả đều là chai chai lọ lọ, tòm mò hỏi” đây là cái gì?”

“Các loại đồ gia vị. Có mấy thứ để lâu, ta sợ bị khô, hôm nay nắng tốt nên đem ra phơi”

Lâm Tiểu Trúc tiện tay mở một cái bình nhìn thử, phát hiện đó là hồtiêu, mở một gói to khác thì là tinh bột. Lúc này không có gió, mặt trời lại lên cao, thích hợp để phơi nắng. Lập tức đem mấy cái chai lọ đó đểlên đài rồi mở nắp ra.

“Ah, thứ hồng hồng này là cái gì?” LâmTiểu Trúc nhìn thấy ít bột màu hồng, lại có mùi hơi chua, lấy tay đụngvào liền tách làm hai đoạn, không khỏi ngạc nhiên hỏi.

Triệu Hổ vươn đầu, nhìn cái bình, lắc đầu” không rõ nữa, đây là gạo lần trướcTần quản sự mua về, mua về rồi để đó cũng không nói dùng để làm gì. Tađịnh đem nấu cơm thử sao nhưng đụng tới liền như vậy, không biết nấuđược không nên không dám đụng tới”

Nói xong còn chỉ vào Lý Duy Trụ cách đó không xa” hay là ngươi hỏi Lý đại ca thử xem, biết đâu hắn biết”

Quan hệ của Lý Duy Trụ và Tần quản sự luôn có chút kỳ quái. Có lần LâmTiểu Trúc nhịn không được tò mò liền hỏi Triệu Hổ, mới biết được Lý DuyTrụ là con của Tần quản sự, sau thê tử tái giá nên mang họ Lý. Còn vìsao thê tử Tần quản sự tái giá, vì sao Lý Duy Trụ không nhận tổ quytông, đổi sang họ Tần, vì sao Lý Duy Trụ đối với Tần quản sự rất hờhững. . . đều là chuyện riêng tư của người khác, nàng cũng không tiệnhỏi mà Triệu Hổ cũng không rõ lắm.

Lâm Tiểu Trúc luôn muốn tìmhiểu kỹ càng các loại nguyên liệu nấu ăn, vì vậy nàng bất chấp trời nắng nóng, bưng cái bình đựng mớ gạo màu hồng đến bên cạnh Lý Duy Trụ hỏi”Lý đại ca, đây là gạo gì vậy? sao lại có màu đỏ?”

Lý Duy Trụvừa nhìn thấy, sắc mặt cứng đờ, quay đầu nói” cái này gọi là hồng khúcmễ, ở quê chúng ta hay dùng làm bánh bao trong hỉ yến”

“Hồngkhúc mễ” Lâm Tiểu Trúc nhíu mi, cảm giác như mình từng nghe qua tên nàynhưng nghĩ mãi không ra, lại hỏi” dùng nó làm bánh bao thế nào? Khôngdùng men sao?”

Lý Duy Trụ lắc đầu” không cần dùng men, chỉ cần nhuộm màu là được”

“Nga.” Lâm Tiểu Trúc có chút thất vọng, đặt bình lại chỗ cũ rồi thu dọn những cái khác.

“Được rồi, ngươi mau trở lại đi, phơi nắng một hồi coi chừng bị cảmnắng, không thể thi đấu, Du giáo tập lại mắng ta” Triệu Hổ thấy nàngtrán đầy mồ hôi liền nói.

Lâm Tiểu Trúc liền cáo từ ra về. Vừavề đến phòng bếp thì gặp Hạ Sơn từ trong phòng bếp nhỏ của hắn đi ra,thấy nàng mặt đầy mồ hôi liền hỏi” ngươi vừa đi đâu vậy?”

“Giúp Lý đại ca và Triệu đại ca phơi mấy thứ đồ” Lâm Tiểu Trúc mỉm cười đáp, tính đi vào phòng bếp nhỏ của mình.

“Đợi chút, Tiểu Trúc.” Hạ Sơn gọi nàng lại” ta thấy ngươi từ tối quatới giờ vẫn cau mày, có phải gặp khó khăn cho trận đấu sắp tới?”

Lâm Tiểu Trúc trước giờ vẫn lạc quan, tự tin, hắn chưa từng thấy nàng có bộ dáng như vậy.

“Uh, không nghĩ ra nên làm món gì” Lâm Tiểu Trúc thản nhiên nói.

Hạ Sơn trầm mặc, hồi lâu mới lên tiếng” ngày đó ta đi vào, không có vòng vo liền hỏi thẳng quý nhân thích ăn gì, hắn nói. . .”

“Hạ Sơn ca”, Lâm Tiểu Trúc vội cắt lời hắn” ngươi không cần nói cho tanghe. Đừng quên chúng ta là đối thủ của nhau, hơn nữa dù ta thắng, tacũng không đưa ra yêu cầu ở cùng một chỗ với ngươi. Bởi vì trước kia tađã đưa ra một yêu cầu khác, lần này nếu đạt được đệ nhất danh, ta sẽnhắc lại yêu cầu đó lần nữa, cho nên ta không thể đưa ra yêu cầu nàokhác”

Những lời này, nàng vốn định để sau trận đấu mới nói vớiHạ Sơn, để tránh ảnh hưởng tinh thần thi đấu của hắn nhưng từ ngày đónhìn thấy Tô Tiểu Thư hai mắt đỏ hồng trở lại phòng ngủ, nàng liền quyết định tìm cơ hội nói rõ ràng với hắn.

Hạ Sơ sợ nàng hiểu lầm vội vàng giải thích” Tiểu Trúc, ta đã nói rõ với Tô Tiểu Thư”

“Ta biết.” Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn” tanghĩ, ta cũng đã nói rõ ý của mình với ngươi. Ta chỉ xem ngươi như caca, nếu sau này có một người ca ca như ngươi ở bên cạnh làm việc, ta rất vui còn những chuyện khác thì không nghĩ tới”

Hạ Sơn buồn bã, ủ rủ nói” ta biết”, nhìn nàng, giọng điệu kiên quyết” mặc kệ thế nào, chỉ cần ta đạt danh hiệu đệ nhất, ta sẽ đưa ra yêu cầu kia” . Nói xong liền xoay người sang chỗ khác” vị quý nhân kia nói hắn thích ăn thịt, hơnnữa còn là thịt nướng” rồi không đợi Lâm Tiểu Trúc lên tiếng đã bỏ đi.

Lâm Tiểu Trúc ngây ngốc nhìn theo bóng dáng của Hạ Sơn một lát mới đivào phòng bếp của mình, ngồi xuống bên bàn, chống cằm tự hỏi kế tiếp nên làm gì. Hoàn toàn không nhìn thấy một bóng dáng mặc váy dài màu xanh từ góc tường đi ra, ngơ ngác nhìn vào phòng bếp của Hạ Sơn hồi lâu mới yên lặng rời đi. Chỗ nàng vừa đứng rơi vào giọt nước, dưới ánh mặt trờichói chang lập tức bốc hơi, nhanh chóng biến mất.

Lâm Tiểu Trúc không phát hiện ra. Nàng vẫn đang nhíu mày, tự hỏi mình làm vậy có đúng hay không. Nàng không thích thiếu nhân tình của người khác, mà tình cảm của Hạ Sơn dường như không cần nàng hồi đáp, càng làm nàng thấy khónghĩ. Nếu sau này ở cùng một chỗ với hắn, mang nặng tâm lý như vậy, nếuxử lý không tốt thì cả hai đều không vui, trong lòng nàng liền cảm thấykhó chịu.

Vẫn nên tách ra, thời gian rồi sẽ làm phôi phai tất cả.

Nghĩ đến đây, nàng đứng lên, đi tới cửa lại dừng bước, nói ra chắc chắn sẽ làm tổn thương người. Hơn nữa, lần này thi đấu, chưa chắc Hạ Sơ đãđứng đầu, mà cho dù hắn có đưa ra yêu cầu kia, Viên Thiên Dã cũng khôngnhất định đáp ứng hắn. Nếu nàng cứ vậy mà chạy tới tổn thương Hạ Sơn,tàn nhẫn quá đi.

Quên đi.

Nàng quay lại, cầm mấy miếng đậu hủ lên, bắt đầu nghiên cứu món ăn.

“Lâm Tiểu Trúc, công tử gọi ngươi” ngoài cửa vang lên thanh âm của Viên Thập.

'Không phải công tử phải đãi khách quý sao? Có chuyện gì mà tìm ta” Lâm Tiểu Trúc làm đồ ăn không như ý, đang phiền muộn lại bị gọi đi, nhấtthời cảm thấy mất hứng.

“Không biết. Ta chỉ biết là công tử dường như mất hứng, ngươi cẩn thận một chút” Viên Thập hảo tâm nhắc nhở.

“Hắn mất hứng? Ta cũng đang mất hứng đây nè” Lâm Tiểu Trúc âm thầm than thở, mặt mày buồn thiu đi theo Viên Thập đến chỗ Viên Thiên Dã.

Xuyên qua rừng trúc, đi vào phòng ở của Viên Thiên Dã.

Vừa vào trong, Lâm Tiểu Trúc cảm giác rất mát mẻ, đưa mắt nhìn quanhthì thấy bốn góc phòng đều có đặt bồn băng. Trong lòng càng thêm buồnbực, mấy hôm trước, nàng muốn món bánh đúc đậu được lạnh, phải tốn biếtbao công sức múc nước giếng mà ngâm, không ngờ chủ tử có hầm băng thế mà không cho nàng dùng một chút. Thật tức chết nàng mà.

ViênThiên Dã ngồi trên ghế ở giữa đại sảnh, khuôn mặt tuấn tú đen sì sì, hai mắt chằm chằm nhìn Lâm Tiểu Trúc dường như muốn phun lửa.

LâmTiểu Trúc cảm thấy khó hiểu. Ngoại trừ phụng mệnh đến hỏi vị quý nhânkia ba câu, rồi giúp Lý Duy Trụ và Triệu Hổ phơi đồ, hai ngày qua nàngvẫn thành thành thật thật ở yên một chỗ,cần cù làm việc nha. Là cái gìtrêu chọc Viên Thiên Dã làm cho hắn bỏ đi bộ dáng giả vờ giả vịt thườngngày mà giận dữ như thế ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.