Lâm Tiểu Trúc xưa nay cẩn thận, nhất là bây giờ lại một thân một mình ở cổ đại, chuyện gì cũng để ý. Hai câu thơ đầu là muốn thăm dò, tìm hiểu. Dù nơi này là thời cổ đại, không có nhân quyền, thông tin cũng bị hạnchế nhưng biết đâu lại có Vịnh Tuyết thì sao. Nếu đọc hai câu đầu mà hai vị công tử không có phản ứng gì thì đọc tiếp hai câu sau, nghe đượckhen ngợi, nàng không khỏi thở phào một hơi. Có lẻ do nơi đây hẻo lánh,hoặc là thời đại này không thịnh hành thi ca lắm.
Cho nên khiĐường Viễn Ninh muốn làm thêm một bài nữa, nàng liền nhăn mày, giả vờnhìn quanh mai lâm một vòng rồi đọc” Trong núi sổ chi Mai, Lăng Hàn mộtmình khai. Diêu biết không phải tuyết, vì có hoa mai đến.”
Đọc xong, không như bài thơ đầu được khen ngợi và tán thưởng, lúc này không gian lại rất yên tĩnh.
Xong rồi! Thấy Viên Thiên Dã nhìn nàng bằng ánh mắt sâu xa, còn ĐườngViễn Ninh thì thần sắc kinh ngạc, Lâm Tiểu Trúc thầm than không ổ. Tuynàng không đi thi khoa cử, không dùng thơ từ để mua danh chuộc tiếngnhưng cũng không muốn toàn bộ kiến thức kiếp trước trở nên vô dụng.
“Sao vậy ? không hay sao ?” nàng thử thăm dò
“Lâm Tiểu Trúc, thơ này là do ngươi viết ?” Đường Viễn Ninh phục hồi tinh thần, đánh giá nàng.
Thấy hắn hỏi như vậy, Lâm Tiểu Trúc càng thêm chắc chắn suy đoán tronglòng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, lắc đầu cười đáp” không phải”
“Không phải?” Đường Viễn Ninh mở to mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-vi-ky/3162283/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.