Trong lúc tôi còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì anh Khoa đã lẳng lặng lau máu trên khóe miệng, cười nhạt:
– Còn anh thì sao? Muốn thể hiện mình hơn tôi nên mới vào tận đây tranh lô đất đó, ép cô ấy phải van xin anh à? Anh thì đáng mặt đàn ông hơn ai mà nói tôi?
– Ít nhất tôi muốn giành lô đất đó quang minh chính đại. Còn giám đốc của Kiến Vũ đây dựa vào một cô gái, còn cố tình chuốc say vợ người khác là ý gì?
– Vợ người khác?
Anh Khoa nhếch môi cười mỉa mai thêm lần nữa, dời ánh mắt sang tôi:
– Cô ấy chẳng phải vợ của ai cả. Mà kể có là vợ của anh đi chăng nữa thì tôi cũng không ngán đâu.
– Cậu nói gì?
– Chuyện tổng giám đốc Hằng Phong cặp kè với thư ký thì có ai mà không biết? Anh ở ngoài trăng hoa thì được, nhưng lại cấm vợ có mối quan hệ ngoài luồng thì hơi bất công đấy.
– Tôi thấy nếu nói về bất công thì phải hỏi mấy cô bạn gái cũ của cậu mới đúng. Tình sử của cậu dài mấy trang giấy, có nhớ nổi có bao nhiêu bạn gái cũ không?
– Trước có nhiều bạn gái cũ đến đâu thì giờ tôi cũng chỉ yêu mình cô ấy. Không như anh, một tay ôm thư ký, một tay ôm vợ, tham lam không muốn vứt bỏ người nào. Tôi thấy Quỳnh Chi làm vợ một người tệ bạc như anh thì chắc sẽ bất hạnh cả đời thôi. Thế nên nếu không mang lại được hạnh phúc cho cô ấy thì để tôi làm.
–
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-truoc-se-vo-tan/2557291/chuong-15.html