Chương trước
Chương sau
Đông Hằng đi theo phía sau Saint, anh cầm hộp đựng cơm lên ăn một ít: “Em đi hâm đồ ăn à, không cần phiền vậy đâu, hiếm khi ở bệnh viện mà được ăn cơm thế này rồi.”

Saint ngồi nhìn Đông Hằng ăn một lát rồi lại ngủ gật lên bàn, Đông Hằng dọn dẹp sau khi ăn xong để cậu nghỉ ngơi thêm một lúc. Đông Hằng rời khỏi nhà vệ sinh đã nhìn thấy Saint đổi vị trí ngủ lên giường mình, anh nhìn một hồi lâu rồi lay người cậu.

Hai mày Saint hơi nhíu lại, tay nắm lấy chăn trùm lên đầu như một thói quen.

Đông Hằng nói: “Về nhà rồi ngủ.”

Saint lẩm bẩm, ngữ điệu âm thanh thốt ra từ miệng cậu nhỏ dần, ngay cả Đông Hằng đứng sát bên cạnh cũng không nghe rõ: “Ngủ ở đây cũng được mà.”

Người gần ba ngày chưa ngủ như Đông Hằng lại cảm thấy có chút ganh tị với Saint: “Anh cũng muốn ngủ rồi.”

Saint rất buồn ngủ, ban nãy định vị được giường của Đông Hằng thì nhanh chóng tiến đến rồi ngã lên, bây giờ chẳng muốn nhường ai cả: “Anh qua giường bác sĩ Hậu ngủ đi ha, ngủ ngon.”

Đông Hằng nhìn qua giường Quang Hậu rồi nhìn lại giường mình, suy nghĩ một chút anh liền chui vào chăn nằm cạnh Saint. Cảm giác có người nằm cạnh mình, theo phản xạ tự nhiên Saint xoay người định đạp anh xuống đất.

Đông Hằng dứt khoác lắc đầu, anh dang tay đè lên ngực Saint chặn cậu không ngồi dậy: “Không được.”

Saint nói: “Sao lại không?”

Đông Hằng nhẹ giọng: “Dù gì cũng là giường người khác, anh không ngủ hai đêm rồi, những giây phút này phải trân trọng.”

Đông Hằng vừa dứt câu thì Saint liền nằm yên, anh cảm nhận được sự yên tĩnh thì bao nhiêu cảm giác hài lòng liền hiện cả lên qua nụ cười trên gương mặt, rồi dần dần cũng cảm nhận được hơi thở của đối phương trở nên đều đặn.

Chiếc giường nhỏ xíu khó khăn chứa cả hai người con trai, Đông Hằng và Saint nằm trên một chiếc giường đơn, đắp cùng một chiếc chăn, nằm không bao lâu đã cảm thấy chật hẹp khó chịu.

Lúc Saint cảm thấy nóng bức liền đạp chăn ra, không ngờ vừa đạp một cái là đụng trúng nơi không nên chạm, cậu vừa nghĩ ra thứ mình vừa động vào, chầm chậm xoay mặt qua thì thấy Đông Hằng đã mở mắt nhìn mình.

Trong phòng tuy tối nhưng khoảng cách giữa hai người họ rất gần, Saint vẫn có thể thấy được Đông Hằng hơi nhíu mày nhìn cậu: “Đã nói đừng động, nếu em còn tiếp tục phá giấc ngủ của anh nữa thì sẽ chuyển qua cảnh khác thật đấy.”

Sáng hôm sau Saint tỉnh lại đã không thấy Đông Hằng bên cạnh nữa, cậu để lại cho anh một tin nhắn rồi rời khỏi phòng.

Khi Saint ra về đến cổng bệnh viện liền nhìn thấy bầu trời mây đen phủ kín, cậu đành chạy ngược vào lại sảnh, rất nhanh trời liền đổ mưa như trút nước. Đứng đợi hồi lâu nhưng vẫn không thấy trời tạnh, Saint định làm liều chạy một mạch đến bãi đỗ xe nhưng chút can đảm đó cậu cũng không có.

Mưa dịu lại một chút rồi lại lớn hơn nữa, cảm giác được nước bắn lên đến đầu gối thì Saint vội lùi ra sau, lùi lại vài bước thì đụng phải một người.

“Xin lỗi.” Saint xoay người lại nhìn lên thì thấy Đông Hằng.

Đông Hằng nói: “Anh đã định sẽ mắng chết em nếu em định đội mưa đầu mùa về.”



Saint cười ngại: “Không dám, không dám.”

Đông Hằng đưa cây dù đang cầm cho Saint: “Mưa không tạnh ngay đâu, em cứ về đi đừng đợi.”

Saint nói: “Anh vẫn chưa thể về à?”

Đông Hằng nhìn lại danh sách bệnh án trên tay: “Chắc phải đến chiều.”

Hôm nay là ngày nghỉ duy nhất trong tuần này của Saint mà Đông Hằng lại bận rộn, cậu ủ rũ: “Đừng làm quá sức đấy.”

Đông Hằng gạt tay lên dầu Saint, anh muốn phủi mấy hạt nước li ti bám trên tóc cậu: “Được rồi, mau về đi.”

[Đến khi thật sự yêu đương rồi, cậu mới cảm thấy mỗi giây phút của anh đều rất bận rộn.]

Mỗi lần trời đổ mưa trong lòng Saint đều cảm thấy buồn buồn, cứ như ông trời đang khóc thay luôn phần cậu vậy, nếu như trời mưa cứ kéo dài mãi thì chắc hẳn không có mấy ai vui.

Sợ cảm giác ướt mưa, Saint không hẳn là sợ mà chỉ là không thích, ngay từ nhỏ cứ ngày nào trời mưa lớn ồn ào thì tối đến cậu đều sẽ ngủ gặp ác mộng.

Đội mưa có thể về nhà sớm nhưng lại bị ướt thì thà về trễ chứ Saint không muốn bị lạnh, cậu cảm thấy nếu đánh đổi như thế là không đáng.

Lúc Đông Hằng cầm chiếc dù đưa đến trước mặt Saint thì cậu đã rất ngạc nhiên, cảm thấy khi có anh bên cạnh thì cậu không cần lo lắng điều gì cả. Có Đông Hằng ở bên cạnh thì dù mưa nắng đối với Saint cũng không còn đáng sợ nữa.

Có lần Saint đã hỏi Đông Hằng rằng là do anh thích chăm sóc người khác nên chọn làm bác sĩ hay khi làm bác sĩ thì quan tâm mọi người chính là nghĩa vụ.

Đông Hằng đã trả lời đơn giản rằng, chỉ cần thực hiện được ước muốn thì có làm theo cách nào cũng đều được, đúng không?

Saint cũng không hiểu hết ý nghĩa của câu Đông Hằng nói, chỉ là cảm thấy cũng đúng. Chỉ cần giúp đỡ được người khác thì làm theo cách nào cũng được, miễn là cảm thấy xứng đáng.

[Cậu ấy thích bạn thật lòng, là dùng hành động không phải chỉ là lời nói, có luôn cả hai thứ thì càng tốt.

Riêng tôi lại thích cái cách anh dùng ánh mắt dịu dàng nhìn hạnh phúc của riêng mình, dường như trong mắt anh đang chứa đựng cả thế giới, tôi tựa như mục tiêu cả đời anh muốn chinh phục.]

Đột nhiên trời sấm vang lên một tiếng lớn, Saint sau khi giật mình lại nghe thêm tiếng hét vang lên từ phòng bệnh gần đó, còn nghe đoán ra được là tiếng hét của bạn nữ.

Đông Hằng nghe tiếng hét thì nhanh chân chạy đến chỗ phát ra tiếng động.

Saint nhìn thấy Đông Hằng chạy đi thì cậu cũng vội vã bám theo, vì nghe được trong tiếng hét là giọng nói rất quen thuộc, cậu còn đoán ra ra người đó có khả năng là ai.

Saint chen lên đứng phía trước Đông Hằng nói: “Trân Châu?”

Saint đi đến cửa đã nhìn thấy Trân Châu đã ngồi rạp xuống đất, hai cánh tay cô đang ôm lấy đầu. Saint vội chạy lại gần rồi khụy một chân xuống đỡ nhẹ Trân Châu, cậu mở giọng an ủi: “Không sao rồi.”



Trân Châu rất nhanh chồm đến ôm chặt Saint, cô vẫn luôn được cậu an ủi bằng cách vỗ đều đều lên lưng.

Chứng kiến tình huống trước mắt, Đông Hằng đang đứng phía sau cửa ra vào chỉ tỏ ra vẻ mặt ngạc nhiên, anh nhìn thấy cảnh tượng này cũng chẳng giải quyết được gì.

Lúc nghe thấy tiếng hét, bác sĩ Quang Hậu phụ trách phòng bệnh cũng đã mau chóng chạy đến. Đông Hằng và Saint không nán lại lâu, giao lại Trân Châu và bệnh nhân cho Quang Hậu rồi liền rời đi.

Trời vừa hay tạnh mưa, Đông Hằng bình thản tiễn Saint đi ra cổng. Vì là người quen của Saint, Đông Hằng tỏ ra có chút tò mò: “Chuyện gì vậy, cô ấy sợ sấm à?”

Saint gật đầu: “Đúng vậy, hình như là rất sợ thì phải. Không chỉ mỗi sấm đâu, mỗi lần có tiếng động lớn thì đều bị như thế, nguyên nhân thì chỉ có cậu ấy mới biết.”

Đông Hằng nói: “Anh nghĩ là hội chứng sợ tiếng ồn, nếu muốn chắc chắn thì cứ đi khám thử là biết ngay.”

Saint thắc mắc: “Cần phải khám nữa sao, có nghiêm trọng không?”

Đông Hằng cười cười: “Anh không phải bác sĩ tâm lý đâu.”

Saint nói: “Vừa rồi bác sĩ Quang Hậu cũng đến nhanh thật đấy.”

Đông Hằng đồng tình gật đầu: “Em nói anh mới nhớ, chưa bao giờ thấy nó nhiệt tình thế này.”

Có một thời gian ngắn nhà của Quang Hậu nằm ngay cạnh nhà Trân Châu, nhưng vì tính chất công việc của ba Quang Hậu khá đặc biệt nên gia đình cậu sớm đã chuyển đi. Xem như là bạn cũ lâu ngày gặp lại, Quang Hậu cũng phải quan tâm Trân Châu hơn một chút.

Ngay cả Quang Hậu cũng chẳng biết ba mình từng làm nghề gì trước đây, cậu chỉ biết chắc chắn không phải chuyện tốt. Quang Hậu từng nghe lén ba mình và vài người bạn trò chuyện, nói cái gì mà bọn họ cùng nhau rửa tay gác kiếm an nhàn hưởng thụ tuổi già, cậu lúc ấy bé nhỏ ngây thơ đứng nhịn cười, cảm thấy người lớn bọn họ đùa quá xa rồi.

*

Địa bàn bờ Bắc và bờ Nam phân chia ranh giới rạch ròi, ngăn cách từ con sông lớn chảy ngang khu sản xuất tập thể, chợ tự phát lớn nhất nước cũng đã di chuyển đến đó.

Phía Nam diện tích rộng lớn, tên gọi là Mảnh, mọi người thường gọi ông chủ lớn ở đây là chú Mạnh, cũng là chính là ông nội của Blue. Sau khi chú Mạnh qua đời, ba của Blue chính thức thừa kế. Tiếp sau đó vì chuyện xảy ra với vợ và con trai cả, ba của Blue không chịu nổi chiến trường khốc liệt liền giao lại toàn bộ cho em trai của ông gánh vác, cũng chính là chú ruột của Blue.

Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, cả gia đình Blue quyết định đi đến phía Bắc định cư an nhàn, ba Blue còn cố tìm mọi cách cứu chữa đôi chân của con trai cả vì nghe tại đó rất nhiều bác sĩ giỏi.

Phía Bắc không lớn bằng phía Nam nhưng có quan hệ giao thương rộng rãi gọi là Bộ. Ở đây giao lưu buôn bán tấp nập, thường xuyên chuyển hàng qua biên giới nửa lậu nửa công khai đóng thuế để kiếm tiền, đối với các nước giáp ranh đều có mối quan hệ rất tốt. Ông chủ của Bộ là ba Quang Hậu, mặc dù quản lý diện tích nhỏ hơn Mảnh nhưng nếu ai muốn xuất khẩu các nước giáp phía Bắc thì bên Mảnh phải thông qua Bộ.

Khu giáp ranh hai miền có một ông chủ ẩn danh, ông ta không tranh giành địa bàn mà chỉ thu phí qua đường, nhận vận chuyển hàng hóa, dường như không có bất kì thông tin nào về người này. Hiện tại muốn đi lên khu giáp ranh hai miền thì phải đóng phí cho người mở đường, nếu không sẽ bị đập phá.

Hiện nay khu giáp ranh giữa hai miền Bắc Nam vẫn đang giữ vị trí trung lập, không nghiêng về bất kỳ phe nào như Mãnh hay Bộ, nó có cách thức hoạt động riêng biệt, không kinh doanh mà chỉ trấn lột.

Ba Trân Châu từng là tay nội gián phe đối thủ phía Nam được cử ám sát ông chủ phía Nam, nếu ba Quang Hậu không sớm phát hiện, có lẽ ông đã sớm không còn chỗ đứng ở hiện tại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.