Bệnh viện dạo gần đây càng ngày càng bận rộn, giường bệnh đều đã được sắp xếp kín người, dường như chẳng có ngày nào trải qua yên ổn. Các bác sĩ phải tăng thêm ca trực, gương mặt ai nấy đều tràn đầy biểu hiện mệt mỏi, nếu cứ đà này thì chất lượng khám bệnh cũng sẽ giảm.
Không riêng gì bệnh nhân ngày ngày chiến đấu với bệnh tật, bác sĩ cũng phải sáng đêm theo dõi bệnh án tìm cách chữa trị tối ưu nhất, tâm sức đều dồn vào bệnh viện. Đông Hằng cũng đã hai ngày không ngủ, cứ tiếp tục như vậy sợ rằng anh sẽ ngã bệnh.
Đông Hằng ngồi tại bàn trực cấp cứu, dáng người của anh trông ngồi thẳng nghiêm túc nhưng đầu hơi cúi, đôi mắt nhắm hờ lại.
Dạo này Saint biết được Đông Hằng rất bận, một cuộc gọi không có, gặp mặt lại càng không, xem tin nhắn gần đây thì chỉ có mỗi câu chúc ngủ ngon lặp đi lặp lại. Có đôi lúc lo lắng thì Saint sẽ gọi thử cho Đông Hằng hỏi tình hình xem sao, mặc dù cậu không thể giúp sức lực nhưng có thể giúp anh tinh thần phấn chấn vui vẻ.
Saint nhìn đồng hồ rồi dứt khoác điện vào số máy của Đông Hằng, cậu cứ nghĩ như bình thường sẽ đợi rất lâu, không ngờ lần này anh lại bắt máy rất nhanh.
Chỉ vừa nghe máy, Đông Hằng ở đầu dây bên kia liền than vãn: “Anh đói quá.”
Saint không ngờ khi Đông Hằng bắt máy lại thốt ra ba chữ này, cậu chậm chạp rời giường rồi tiến lại gần cửa sổ kéo rèm sang hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-thuyet-ai-nhi/3489250/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.