Dạo gần đây, cũng không biết vì sao, Sở Chu trong lòng luôn thấy mơ hồ,cảm giác không an ổn. Buổi sáng hôm ấy,nghe Tăng Kế thuận miệng nói câu vui đùa, tựa hồ đã đem tầng bất an này lên tới đỉnh đầu.
“Muốn tôi ra ngoài tìm người khác sao?”
Thanh âm ngả ngớn, chẳng hề để ý thái độ, tùy tiện khiến cho người ta không nói được lời nào.
Sở Chu biết, người nọ vốn dĩ là không chịu được cô đơn bình thản.
Quả thật, Sở Chu vẫn không hiểu, không hiểu một người như Tăng Kế – một người vĩ đại xuất chúng, như thế nào ở buổi vũ hội lại nhìn trúng hắn- một quản lý của công ty nhỏ, thành tích thường thường, bộ dạng cũng bình thường.
Đặt hai người ở cạnh nhau để so sánh.
Sở Chu đối với việc nghiên cứu bản thân, nhiều năm như vậy đều nhìn không ra bản thân có cái gì tốt. Như vậy thì vì sao người nọ lại chịu ở cùng hắn lâu như vậy?
Thi thoảng cũng có nghĩ đến, nếu chưa từng cùng người kia gần gũi như vậy thì tốt rồi, nếu chưa từng gần gũi, cũng không lo lắng sợ hãi, sau khi tách ra cũng sẽ không cảm thấy trống trải.
Đêm vũ hội đó, Sở Chu tự nhận bản thân giống như ăn gan hùm mật gấu, hoặc là bị cấm dục lâu quá, bị sắc mê tâm, liền theo Tăng Kế về nhà,thượng hắn.
Ở vũ hội uống rượu, Sở Chu căn bản không nhớ rõ đêm đó đã xảy ra chuyện gì, say rượu, sáng sớm hôm sau tỉnh lại,mới phát hiện mình đang ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-thai-nhap-hi/3063508/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.