07
Xuân năm thứ ba sau khi thành hôn, ta mang thai, buộc phải quay về kinh thành an ổn dưỡng thai.
Mấy tháng đầu, ta nôn nghén dữ dội, ăn gì cũng chẳng thấy ngon miệng, gầy đi không ít.
Bùi Tri Hành mời đầu bếp từ khắp nơi đến nấu nướng, còn nghiên cứu các loại dược thiện dành cho ta.
Lúc rảnh rỗi, hắn liền ở bên ta, cùng ta nắm tay dạo xuân.
Đêm hôm ấy, vừa ăn tối xong, ta lại nôn.
Nôn xong, hắn đưa cho ta nước để súc miệng, ngồi xổm trước ta, xoa nhẹ bụng ta vẫn chưa hiện rõ, hăm dọa: “Nếu là nhi nữ thì không sao, còn nếu là nhi tử, đợi con ra đời, ta nhất định đánh con một trận ra trò.”
“Mẫu thân con đã chịu bao nhiêu khổ, sau này con phải chịu bấy nhiêu đòn.”
“Nếu không muốn mẫu thân con chịu khổ nữa, thì ngoan ngoãn, an phận một chút đi.”
Ta cười bảo: “Mới ba tháng thôi, sao có thể hiểu lời chàng. Nói đến chịu khổ, gốc rễ chính là chàng đó.”
Hắn im lặng một lát, ngẩng đầu nhìn ta bằng ánh mắt chan chứa yêu thương: “Chỉ trách ta không thể san sẻ với nàng phần nào. Dù là nhi tử hay nhi nữ, chúng ta chỉ cần một đứa con này thôi.”
Ta kéo hắn ngồi xuống bên giường, quàng tay vào tay hắn, tựa đầu vào vai hắn, bắt đầu bàn luận về tên của đứa trẻ.
Nói một hồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-quan-nhu-cu/3714576/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.