02
Khoảng giờ Tý, ta thấy hơi buồn ngủ, đang định nghỉ ngơi.
Bỗng nghe thấy tiếng lạch cạch bên ngoài cửa phòng, như có trộm lẻn vào.
Ta nghĩ bụng chắc lại tên trộm nào không có mắt, dám bén mảng đến tận đây, lập tức xuống giường, khoác áo, bước tới sau cửa sổ, chuẩn bị đánh úp kẻ gian.
Vừa nghe cửa sổ bị hé mở một khe nhỏ, ta b.ắ.n ngay mũi tên trong tay ra ngoài.
Người bên ngoài né một cái, lùi lại vài bước.
Ngay sau đó, giọng nói ai oán, não nề của Bùi Tri Hành vang lên.
“Thanh Thanh, nàng thật nhẫn tâm, muốn sát hại phu quân của mình sao?
“Ai da, đau quá…”
Ta mở cửa sổ ra.
Dưới ánh trăng khuyết treo trên đầu cành, bóng cây trong sân lay động, ánh trăng trải dài khắp sân.
Bùi Tri Hành khoác trường bào màu xanh ngọc, đứng dưới mái hiên, thân hình tuấn tú như cây liễu mượt mà trong sắc xuân.
Thấy ta nhìn ra, hắn vội vàng đưa tay ôm ngực, làm ra vẻ đau đớn.
Ta lật tẩy trò vờ vịt của hắn: “Đừng giả vờ nữa, lúc nãy rõ ràng là chàng đã né kịp.”
Hắn tiến lên hai bước, đứng sát vào bậu cửa, cau mày tỏ vẻ không vui: “Chậc, nàng không thể dỗ dành ta chút sao?”
Ta ngước mắt nhìn hắn.
“Dỗ dành nam nhân? Ta thật không biết làm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-quan-nhu-cu/3714573/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.