40
Cha ta tuy đã từ quan, nhưng vì lo lắng ta sẽ chịu thiệt thòi ở nhà họ Bùi, còn mình ở tận Thục Châu khó lòng nắm bắt tình hình, nên ông đã mua một căn nhà ở kinh thành để tiện ta về nhà thăm ông.
Đầu tháng sáu, Thôi Yên và Bùi Tri Lăng thành thân như dự định.
Mười dặm kiệu hoa, mười hai người khiêng kiệu.
Cảnh tượng vô cùng lộng lẫy.
Không lâu sau, Bùi Tri Hành cũng dẫn mai mối đến nhà ta để cầu hôn.
Nhìn của hồi môn đổ dồn như sóng lớn vào nhà, ta có hơi ngỡ ngàng vì chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ.
Theo lời của quan quản lễ, tất cả có một trăm chín mươi tám rương hồi môn.
Ta kéo Bùi Tri Hành sang một bên, hỏi nhỏ: “Chàng đừng nói là đã vét sạch của nhà họ Bùi rồi đấy nhé? Cha mẹ chàng không có ý kiến gì sao?”
Đúng là hơi hoang phí quá.
Nhưng mà, ta thích.
“Yên tâm, một nửa là do ta tự mình cá cược mà thắng được đấy.”
“Ai lại hoang phí như vậy?”
Không chỉ hoang phí mà còn vô cùng hào phóng.
“Một kẻ không biết sống chếc, muốn đào góc tường của ta đấy.”
“Ai dám đào góc tường của hắn chứ?”
Hắn nắm lấy tay ta: “Đừng lo kẻ nào hết. Đi nào, ta dẫn nàng đi xem của hồi môn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-quan-nhu-cu/3714572/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.