29
Ngược đường lên phía Bắc, qua từng châu phủ đều bị kiểm tra nghiêm ngặt.
Ta luân chuyển mãi đến kinh thành thì cũng đã sát kề kỳ thi xuân.
Các cổng thành ở kinh đô đều canh phòng nghiêm ngặt.
Khi ta đang suy tính làm thế nào để vào thành mà không để lộ thân phận, thì bất ngờ thấy một chiếc xe ngựa xếp hàng chờ kiểm tra từ xa. Người ngồi trong xe vén rèm lên, thúc giục gia nhân một cách khó chịu, chính là Hàn Ấp mà ta từng gặp ở Lâm An.
Với một chút đe dọa thân thiện, ta đã khiến hắn đồng ý cho ta vào thành cùng.
Qua trò chuyện, ta biết rằng hắn bị cha ép buộc vào kinh thành dự thi xuân. Hôm nay hắn đã đi lễ ở chùa Hồng Văn ngoài thành để cầu may, vì vậy mới tình cờ gặp ta.
Nhà họ Hàn đời đời buôn bán, cha hắn chỉ mong hắn thi đỗ để nở mày nở mặt, nhưng trong lòng Hàn Ấp lại không chút hứng thú với quan lộ.
Kiếp trước trong danh sách thi đỗ, ta không thấy tên Hàn Ấp, bèn tốt bụng an ủi hắn một câu: “Yên tâm đi, nhất định ngươi sẽ được như ý mà… thi rớt.”
Hắn liếc nhìn ta với vẻ khó chịu, cười nhạt: “Ngươi có từng thấy ai chúc người khác thi rớt chưa?”
“Bùi Tri Hành cũng nói ta như thế. Có phải các ngươi đều thiếu chút đức hạnh không?”
“Ngươi đã gặp huynh ấy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-quan-nhu-cu/3714565/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.