15
Tìm đến lều của Bùi Tri Hành, ta bị tiểu đồng canh cửa ngăn lại, nói rằng Bùi Tri Hành đang nghỉ ngơi, không ai được quấy rầy.
Ta còn không hiểu nguyên nhân sao?
Chỉ sợ Bùi Tri Hành đang bận che giấu dấu vết lúc nãy ra ngoài.
Ta hơi dùng sức đẩy tiểu đồng ra, tự nhiên vén rèm bước vào.
Vừa vào đã thấy Bùi Tri Hành ngồi tựa vào đệm, ung dung thưởng thức, bên cạnh là một chiếc bàn thấp bày điểm tâm và hoa quả tươi, hắn đang nhàn nhã bỏ nho đen vào miệng, chân phải băng bó đặt lên ghế, ra vẻ như bị thương nặng không thể đi lại.
Hắn ngước mắt, ánh mắt thoáng chút lười biếng: “Bạch Thuật, ta đã bảo ngươi bình thường phải rèn luyện nhiều vào, giờ ngay cả một người cũng không ngăn nổi, thật ngày càng có tương lai đấy nhỉ. Tháng này trừ một nửa tiền lương.”
Bạch Thuật cúi đầu, kêu oan biện bạch: “Nhị Lang, đây không phải lỗi của nô tài, thật sự là sức cô nương này quá lớn.”
“Thật sao?”
Bùi Tri Hành cầm một quả nho còn đọng nước, động tác khựng lại, liếc nhìn ta với vẻ không tin: “Còn cãi nữa thì trừ hết.”
Đồng cảm với người đi làm công, ta hoàn toàn hiểu được tâm trạng của Bạch Thuật lúc này.
“Công tử mà dám trừ tiền lương của hắn, ta sẽ tiết lộ hết chuyện ngươi vừa làm ra ngoài, nói công tử căn bản không bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-quan-nhu-cu/3714554/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.