Trong đầu Tiếu Cẩn oanh một tiếng, gần như không thể nghe được gì. 
Từ Viễn Tân lộ vẻ khó hiểu, nói: "Lúc đó, thầy rất ngạc nhiên, em và em ấy có quan hệ tốt như vậy, làm sao có thể lựa chọn ra nước ngoài vào thời điểm đó. Hơn nữa, trường học ở nước ngoài cũng chưa khai giảng. Còn có, đứa bé Mộc Chẩm Khê kia rất cô độc, cả lớp đều không biết về bệnh tình của bà ngoại em ấy, còn đặc biệt dặn dò thầy không được nói với ai..." 
Từ Viễn Tân nói rồi nhìn lên, mới nhận ra người phụ nữ trẻ tuổi ngồi đối diện không biết từ lúc nào trên mặt đã giàn giụa nước mắt. 
"Em làm sao vậy?" Từ Viễn Tân ngừng nói, rút hai tờ khăn giấy đưa qua, tiếp theo đẩy hộp giấy trên bàn tới, tại sao lại khóc đây? 
Tiếu Cẩn dùng khăn giấy lau khóe mắt, nhưng vô ích, nước mắt nàng rơi ngày càng nhiều. 
Từ Viễn Tân lo lắng đứng lên. 
Tiếu Cẩn một tay lau nước mắt, giơ tay còn lại ra hiệu Từ Viễn Tân yên tâm, nghẹn ngào nói: "Em không sao đâu thầy, em đi toilet một chút." 
Từ Viễn Tân ngồi xuống, nói nhỏ: "Đi đi, em có biết toilet ở đâu không?" 
Tiếu Cẩn gật đầu. 
Từ Viễn Tân tự lấy cho mình bình trà, lát nữa ông ấy không có lớp, liền ngồi trong văn phòng chờ Tiếu Cẩn, đồng thời trong lòng cũng có rất nhiều câu hỏi. Chín năm trước, Tiếu Cẩn đi nước ngoài rất đột ngột, trước đó không có bất cứ thông báo gì, kể cả việc em ấy không đến lớp, cũng không chào hỏi mình. Ông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-lai-huu-dang/232130/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.