------------
"Tại sao em lại tới nữa?"
Trong đầu của Tiếu Cẩn dâng lên một câu hỏi: Sao gọi là lại?
Trước đó còn có ai tới sao?
Giọng nói của Mộc Chẩm Khê mang theo vẻ lười biếng sau khi tỉnh dậy, hay là cô chưa tỉnh? Tiếu Cẩn không hành động hấp tấp mà ngồi tại chỗ chờ đợi động thái tiếp theo của Mộc Chẩm Khê.
Mộc Chẩm Khê nửa mơ nửa tỉnh, liếc nhìn dáng hình trong bóng tối của người kia, nhắm mắt lại, nói: "Sao em không nói chuyện?"
Tiếu Cẩn suy tư, thì thầm: "Nói cái gì?"
Hôm nay lại muốn lạt mềm buộc chặt sao?
Đầu óc của Mộc Chẩm Khê mơ màng đến mức lười nói, nghiêng đầu sang bên khác của gối đầu, cố gắng làm cho mình chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Tiếu Cẩn: "???"
Trong chốc lát, Tiếu Cẩn nghĩ đến một khả năng, một khả năng mà nàng không thể tin được.
Mộc Chẩm Khê đã mơ thấy nàng.
Có thể sao?
Cho dù nàng không chắc thì một phần vạn khả năng cũng đủ khiến nàng ngây ngất.
Giờ đây, Mộc Chẩm Khê cứ ngỡ đang ở trong giấc mơ.
Tiếu Cẩn trở nên dạn dĩ, quyết định thăm dò cô một chút.
Nàng đặt tay lên mu bàn tay của Mộc Chẩm Khê, Mộc Chẩm Khê không có phản ứng. Tiếu Cẩn nín thở, lướt những ngón tay dọc theo mu bàn tay của cô chậm rãi trượt lên cánh tay, dừng lại ở phần khuỷu tay, hướng vào bên trong chạm tới nơi da thịt mềm mại ở bên trong cánh tay cô.
Mộc Chẩm Khê mở mắt, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Tiếu Cẩn cắn răng nằm xuống bên cạnh cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-lai-huu-dang/1015428/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.