Ánh mắt Tiếu Cẩn lạnh thấu xương: "Chị là ai?" 
Mộc Chẩm Khê kéo chiếc ghế bên giường về phía mình, ngồi xuống, cười lạnh: "Cô cho rằng tôi là ai?" 
Tiếu Cẩn do dự mà kêu lên: "Chị gái đây là?" 
Mộc Chẩm Khê liếc nàng một cái, híp mắt nói: "... Cô chiếm tiện nghi tôi?" Cô rõ ràng còn nhỏ tuổi hơn nàng. 
Hai người đối diện bốn mắt nhìn nhau, Tiếu Cẩn nhận ra người kia, từ biểu cảm và giọng điệu đều quen thuộc, mở to mắt, thốt lên, "Bạn học Mộc?" 
Mộc Chẩm Khê đờ người ra, tiếp theo là sự im lặng, ánh mắt lóe lên một cảm giác tự giễu. 
Cô đã không còn quan hệ với cách xưng hô "bạn học" này từ mười năm nay. 
Trong mũi tràn ngập mùi thuốc khử trùng, Tiếu Cẩn muốn quay đầu lại, lại bị Mộc Chẩm Khê nghiêm khắc quát: "Đừng nhúc nhích." 
Tiếu Cẩn vẫn duy trì tư thế bất động, đảo mắt lên xuống, nhìn cách bố trí xung quanh một màu tuyết trắng, trong lòng ngập tràn sự nghi ngờ, đây là... bệnh viện? Tại sao nàng lại ở đây? 
Còn "Mộc Chẩm Khê" ở trước mặt này, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao lại trở nên trưởng thành như thế? 
Sinh lý và tâm lý đi liền nhau, đầu bị khâu mấy mũi đã bắt đầu đau nhức. 
"Bạn học Mộc." Tiếu Cẩn chọn cách hỏi người thân cận nhất với nàng, giọng nói mềm nhẹ, "Chúng ta không phải đi xem phim sao?" 
Mộc Chẩm Khê không mặn không nhạt trả lời nàng, "Tôi hứa với cô đi xem phim khi nào?" 
Tiếu Cẩn liếc nhìn cô, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng nàng vẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-lai-huu-dang/232094/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.