Ân Tiếu Lê đưa tay lên lau, nhưng nước mắt càng ngày càng nhiều, mu bàn tay đè chặt hàm răng, không cho phép mình phát ra âm thanh nào. 
"Tiếu Lê." Tề Âm gọi qua điện thoại. 
"Em nói gì đó đi?" 
"Em làm sao vậy?" 
Ân Tiếu Lê đưa điện thoại lên tai, không thể không nghe Tề Âm nói chuyện, trong lòng chặn lại, không cho cô lên tiếng. 
Tề Âm gạt dĩa thức ăn trước mặt ra, đứng lên, sải bước về phòng ngủ, trả lời "con không sao" trước sự quan tâm ân cần của mẹ Tề sau lưng cô ấy. 
Tề Âm cất giấy tờ cần thiết khi đi nước ngoài vào trong túi, nói vào điện thoại nãy giờ không thấy hồi âm: "Bây giờ tôi đi Trung Quốc." 
"Không, chị không cần đến đây." Ân Tiếu Lê vội vàng nói. 
"Em khóc?" 
Ân Tiếu Lê hắng giọng, nói: "Không có, tôi bị cảm." 
"Còn nói dối tôi." 
"Tôi không nói dối." Qua giai đoạn ủy khuất, Ân Tiếu Lê lại hiểu chuyện hơn, thuyết phục, "Chị thực sự không cần đến đây, tôi... tôi tức giận bởi vì hôm nay mệt mỏi." 
Tề Âm im lặng hai giây, rồi hỏi: "Công việc mệt mỏi à?" 
"... Đúng vậy." 
"Buổi tối em ăn gì?" Hình như Tề Âm tin lời cô. 
"Ăn mì gói." 
"Gọi giao hàng đi." Tề Âm nói, "Gọi món đắt chút, tôi trả tiền cho em." 
"Số tiền lần trước còn chưa dùng hết." Ân Tiếu Lê chống tay trên ghế sô pha, từ từ ngồi xuống, "Chắc là có thể dùng đến lần sau chị trở lại." 
"Vậy em dùng trước đi. Đúng rồi, em có muốn mỹ phẩm hay giày dép nào không, ở đây rẻ hơn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-lai-huu-dang/1015506/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.