Hắn có lẽ không nghĩ tới ta không thèm để ý đến mình, trong lúc nhất thời có chút mê man, đứng tại chỗ không biết nên đi hay ở.
“A Ánh.”
Hắn gọi ta hai tiếng, cũng không biết có phải do gió phương bắc quá dữ dội hay không, lại có thể khiến cho âm thanh của hắn ấm áp lạ thường, nhiều hơn vài phần hồn nhiên của thiếu niên không màng thế sự.
Ta thở dài một hơi, lấy từ tay của Nhược Tuyết một bát canh gừng, tự mình đưa cho Hoàng đế.
Hắn thấy ta nghiêm mặt, vội vã hai ba ngụm đã uống hết canh gừng. Hơi nóng của canh gừng phả vào mặt hắn, có vài phần mông lung mỹ cảm.
“Nha đầu…”
Ta trừng hắn một cái, vừa chuẩn bị rời đi đã bị hắn kéo vào trong ngực.
“Nha đầu có phải hay không tức giận với Trẫm rồi?”
Ta tựa đầu chôn trong ngực hắn, Long Tiên hương xộc vào trong mũi có chút dễ ngửi.
“Tư thế của Bệ hạ trước khi xoay người rời đi rất tiêu sái, Thần thiếp cũng muốn biết tư thế của mình có tiêu sái như vậy hay không.”
“Ánh Nhi tức giận với Trẫm rồi, vậy Trẫm đáp ứng Ánh Nhi, lần sau nhất định không để nàng một mình nữa.”
Hắn đem ta ôm chặt vào trong ngực, thấp giọng nỉ non – “Sẽ không để A Ánh một mình nữa, cả đời này cũng không.”
…
Ngày hôm sau ta từ trong ngực Hoàng đế tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy hắn nhìn ta cười.
“Tỉnh rồi?”
Ta cũng không trả lời, ở trong ngực hắn tìm một tư thế thoải mái chuẩn bị ngủ tiếp, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-chi-dau/241776/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.