Lâm Minh Hạo dựa trên sofa nhăm nhi ly rượu trong rất buồn, cảnh tượng này có phải thật sự là anh ta hay không? Kẻ không bao giờ biết bộc lộ cảm xúc thật sự là đây à?
- Tôi ghét cô, tôi hận cô DƯƠNG LẠC LẠC!
Ghét được gì? Hận được gì? Chỉ tổ thêm phiền phức rắc rối cho bản thân ta. Không thù hận sẽ giúp con người sống một cuộc sống thanh thản hơn, không cần phải suy nghĩ hay bày mưu tính kế hại người. Sống cuộc đời như vậy mà xem được hay sao?
Chuyện còn chưa được làm sáng tỏ ra mà đã vội quyết định cô chính là người gây nên chuyện ác độc đó rồi sao? Con người Dương Lạc Lạc cô từ trước đến nay không hề có những tâm tư xấu như vậy, tại sao chả một ai tin cả? Từ chồng lẫn mẹ chồng vẫn không hề đặt niềm tin nơi cô.
Thôi kệ vậy, cuộc đời chỉ có một lần duy nhất thôi. Họ không hiểu bản thân cũng không cần họ hiểu, chỉ cần riêng mình thấy cuộc đời vui vẻ và hạnh phúc là được.
Cứ thế, thời gian trôi qua vô cùng nhanh đến ngày hôm nay đã là ngày thứ hai mươi Lạc Lạc rời khỏi căn nhà quái quỷ đó rồi. Rời đi đúng là lựa chọn tốt nhất của đời cô, cuộc sống ung dung tự tại này đúng như những gì mà cô vẫn hằng mơ ước.
Đáng lẽ ra ngay từ giây phút mới gặp gỡ nhau không nên rung động thì giờ này cũng không đau khổ đến như thế. Chỉ vì chút sai lầm giữa lựa chọn người tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-bao-gio-ta-moi-co-the-quay-ve-ben-nhau/2671363/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.