Ngay bây giờ cô chỉ muốn ôm chằm lấy ông Lưu để thể hiện hết sự biết ơn cũng như tình cảm trân quý dành cho ông. Tuy không phải người nhà nhưng ngay lần đầu tiên ông đã đối tốt với cô như vậy và điều này ít ai mới thực hiện được lắm!
- Cháu đi đây ạ...
Nước mắt cô như muốn rơi xuống, sau lần gặp này không biết bao giờ mới có cơ hội được gặp lại người tốt bụng như thế này? Cảm xúc bồi hồi lưu luyến như không muốn đi vậy, cứ đứng đó mà nhìn mãi thôi.
“Mày quên mục đích mày đến đây rồi sao Lạc Lạc?” bỗng chợt nhận ra đây mới là điều bản thân mình nên làm, chứ không phải ngồi đây mà bi với chả lụy. Bệnh viện Lâm Hoa đang chờ cô đến đấy!
Cứ muốn ở lại chơi mấy hôm mới đi nhưng suy nghĩ đến cái cảnh gặp được ba mẹ rồi ôm thật chặt thì lòng không kiềm chế được nữa. Có thể đến đây và thăm ông Lưu vào một ngày không xa.
Lạc Lạc bước từng bước thật chậm rãi ra khỏi khu vực này. Lúc vừa mới đến đây thì trời cũng đã sập tối nên cô cũng khó có thể thấy được hết những phong cảnh, cảnh vật xung quanh đây, sáng hôm nay coi như là vừa đi vừa tham quan vậy. Tuy chỉ là một cái làng nhỏ, ít người đi lại nhưng ở đây cũng rất gọn gàng và sạch sẽ, nhìn sơ qua khó lòng nào thấy được miếng rác nào ở dưới đất.
- Không biết bệnh viện Lâm Hoa còn ở trong khu vực này không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-bao-gio-ta-moi-co-the-quay-ve-ben-nhau/2671358/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.