Trước mắt cô là những bác sĩ, y tá luôn hết mực chăm sóc cho bệnh nhân mà chẳng phân biệt giàu nghèo gì, miễn là đi đến bệnh viện thì đều được chăm sóc rất tử tế!
Lạc Lạc chưa có ý định hỏi thăm liền ngay bây giờ đâu, cô cứ đi qua rồi đi lại, đi từ đầu trên rồi đi xuống đầu dưới để xem lại những kỷ niệm đã trải qua ở đây. Nhiều lần đến đây nhưng chỉ nhận lấy sự thất vọng tràn trề, mong rằng ngày hôm nay kết quả sẽ khác hơn so với lúc trước.
“Cái cây này vào khoảng mười năm trước còn bé tí ấy mà bây giờ lớn nhanh quá rồi nhỉ? Cũng một phần là do mấy cô chú ở đây vẫn còn chú tâm đến nó.”
Sau khi đã đi hết khu vực, mọi nẻo đường, ngóc ngách trong bệnh viện thì Lạc Lạc quyết định đi đến phòng khám của bác sĩ quen biết mà năm xưa đã đích thân làm phẫu thuật cho mẹ cô. Bao lâu nay cứ tra hỏi rất nhiều lần nhưng câu trả lời chỉ có một câu duy nhất “không biết” rồi thôi chứ có lần nào cô được giải đáp hết thắc mắc của mình đâu.
Mười năm trôi qua như một giấc mơ vậy, thấm thoát cái là thời gian đã trôi qua nhanh đến như thế! Biết bao giờ mới tìm ra được đáp án cho riêng mình? Lạc Lạc tự hỏi bản thân đáp án biết khi nào xuất hiện.
- Có ai trong phòng không ạ?
Theo như phép lịch sự, Lạc Lạc đứng ở ngoài phòng riêng của vị bác sĩ đó mà gõ nhẹ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-bao-gio-ta-moi-co-the-quay-ve-ben-nhau/2671354/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.