Gió đêm thổi tới, khí lạnh khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn. Đèn màu tỏa ra ánh sáng mập mờ như ánh sao khiến cho con đường một nửa đen kịt hiện ra vừa mông lung, lại vừa rõ ràng. Hàng cây ven đường treo rất nhiều đèn lồng, vì năm nay là năm tỵ cho nên trên đèn lồng đều là hình con rắn, nhìn từ xa lại tưởng như con rồng. Cô ghét động vật, không có lý do gì cụ thể, chỉ là không thích lắm.
Cô đi một đoạn đường khá dài, mà Vân Trạch kia vẫn đi theo sau, cách một khoảng không quá xa, không quá dài, đủ để không làm phiền cô, cũng đủ để không bị lạc mất hành tung cô.
Người của Cố Thừa Đông cũng thật là thú vị!
Cô dừng lại, người đàn ông phía sau vẫn đi lên. Anh ta cũng thật là tinh mắt, biết rõ cô đang đợi anh ta đi đến.
Không biết Vân Trạch lấy từ đâu ra một chiếc áo khoác đưa cho cô: “Gió lớn, phu nhân đừng để bị cảm.”
Ánh đèn mờ tối chiếu lên khuôn mặt người đàn ông trước mặt, khiến Dương Cẩm Ngưng lại nổi hứng muốn trêu đùa người khác. Cô đưa ngón tay lên định chạm vào khuôn mặt Vân Trạch, anh ta cấp tốc né tránh, nhưng vẻ mặt lại không hề có một chút kinh sợ, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Cố Thừa Đông bỏ lại tôi ở đây, là vì đi với hồ ly tinh nào rồi?” Cô liếc mắt khinh bỉ, biểu cảm chuẩn xác. Lúc nào cô cũng biết cách làm sao để trưng ra bộ mặt xinh đẹp nhất trước mắt tất cả mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-yeu-thanh-cuoi/207784/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.